🐡 Đừng Nên Gặp Lại Ngoại Truyện

Truyện: XuXu Đừng Khóc!!! Tình trạng: Hoàn thành. Theo ba tôi, có nghĩa là một mùa xuân dài, mà mùa xuân thì luôn vui và hạnh phúc. Cũng có ý nghĩa chứ nhỉ…. Họ gọi tôi là…Xu khờ. Còn chữ khờ là vì…tôi khờ thật. Thì chắc là như vậy rồi. T_T. Vì khờ nên tôi hay bị Hai người vừa nói chuyện vừa chơi cờ như vậy cả buổi chiều. Đến giờ tan học, tiếng chuông đồng hồ điện tử trên cổ tay Bình Nước Nhỏ vang lên, cậu nhìn một cái, nói: "Cháu phải đi rồi.". Thế là cậu thu dọn bàn cờ, lần lượt sắp xếp các quân cờ vào. Cậu Chương 160: Gặp được người quen rồi hả? Ở chỗ nông thôn chính là tốt, đặc biệt là sáng sớm, trong không khí giống như cũng mang theo ngọt vị, làm cho tinh thần người ta đều phấn chấn lên. Bởi vì thời điểm đến giữa trưa, nắng đặc biệt độc, cho nên mọi người Sự việc càng lúc càng trở nên rối rắm. Anh cứ ngỡ rằng mình sắp bắt được hung thủ thực sự nhưng cuối cùng mọi việc lại hoàn toàn không theo ý muốn. Bí ẩn chồng chất bí ẩn. Quang Huy đứng kế bên cũng không giấu nổi vẻ mặt chán nản và thất vọng. Hai đứa quen nhau trong sinh nhật một người bạn. Năm ấy, tôi 16 tuổi, lớp 11, gặp Bình ở nhà nhỏ Quyên. Nhớ lại đêm ấy, tôi còn măc cỡ. Bình lăm le lại làm quen, ai dè, mẹ từ bếp đi lên, nhẹ nhàng sai tôi đi lấy nươ'c cho bà, có lẽ Bình ngạc nhiên nhiều, nên chỉ Đọc truyện dịch Chỉ Muốn Có Em Chương 11 của tác giả An Tĩnh trên trang hayfull.com. Cho nên cô chưa chính thức đến công ty của Elliott mà suốt ngày trốn ở nhà ngủ. Cuộc sống của cô cũng càng lúc càn gthu hẹp lại, ngoại trừ hằng ngày quét dọn nhà cửa, giúp đỡ nấu Sử dụng hologram để dựng người chết dậy, bắt họ biểu diễn, đi lại, nói cười, kể cả giao lưu với khán giả là điều đã có khá lâu. Nổi bật là lần trình diễn của ca sĩ nhạc rap Tupac Shakur (lúc đó đã qua đời 12 năm) cùng hai rapper còn sống sờ sờ là Snoop Dogg và Mình thích phim này lắm nên viết thử ,có thể hư cấu nên mong mọi người bỏ quaAuthor : ElfkyCouple : Reij đọc truyện Gundam Build Fighters ; Reiji x Aila : Tình yêu từ hai thế giới được đăng bởi minaminoelina012 Ngoại truyện: Chúng ta đã gặp lại nhau! Chap cuối: Sóng gió qua đi Phim theo kiểu không cốt truyện, nên không cần (và không nên) thắc mắc vì sao thế nớ, vì sao thế ni. Ngồi xem phim nghe tiếng mưa rơi trong phim và ngoài trời mưa cũng rơi, nhấm nháp tách cà phê đã nguội cũng đủ chạm được vào cảm xúc của những người đang yêu trong phim. OU2rJa. Nội Dung Truyện Đừng Nên Gặp Lại Số chương 103 chương đã bao gồm ngoại truyệnNội dung Đô thị tình yêu, hào môn thế gia, có yêu có hận, gương vỡ lại lành, cuộc sống này có rất nhiều loại cặn bã, cũng có người lười tiền, nhưng cũng có người gạt nhiên cũng có loại người vừa ra tay lại liền muốn mạng người như Kỷ Tùy Châu thì không nhiều năm trước Doãn Ước đã được nếm qua một lần, cho nên thời điểm tên cặn bã họ Kỷ lại đến, cô cắn chặt răng không mở Tùy Châu Doãn Ước, lại hẹn hò nhé?Doãn Ước Biến!Kỷ Tùy Châu, anh thương tổn tôi triệt để, đều dựa vào việc tôi thích anh. Doãn ƯớcTrải qua nhiều năm hận thù gặp Ước “Kỷ Tùy Châu, mắt tôi mù, nhưng tim tôi không mù.”Kỷ Tùy Châu “Vậy thì tôi sẽ khiến trái tim em phải mù đi.” Diệp Hải Thần đi rồi, Kỷ Tùy Châu bận bù đầu. Lúc Doãn Ước chưa mang thai, cảm thấy được bản thân dù có em bé, hẳn cũng là người tính cách độc lập tự do không lệ thuộc vào ai. Không ngờ một hôm đi ra ngoài dạo phố mua đồ cho cục cưng với Bạch Lục, đi một hồi đột nhiên bắt đầu đa sầu đa cảm. Bạch Lục ngồi đó xem bộ dạng gặp “báo ứng” của cô, nhớ thời gian đầu Bạch Lục mang thai, Doãn Ước còn từng phàn nàn cô cảm xúc thường xuyên lên xuống thất thường. Tốt rồi, giờ đến lượt bản thân rồi. – Không phải xe đẩy quá nặng, đẩy không thuận tay thôi mà, trở về nói lão Kỷ mua cho em cả tiệm xe đẩy trẻ em luôn, muốn xe nào có xe đó. Được rồi, đừng buồn nữa. Doãn Ước cầm chai nước khoáng, cùng ngồi xuống ghế trong trung tâm thương mại nghỉ ngơi. Cô thấy Bạch Lục bên cạnh há miệng hút trà sữa, bèn hỏi – Giờ chị uống trà sữa được rồi à? – Thì nó cai sữa rồi mà. – Không muốn ti nữa à? – Vậy thì không phải. Bị tắt sữa, không thấy sữa về. Em nói xem, có con nhỏ sao lại phiền phức như vậy? Doãn Ước lườm cô – Chị cảm thấy hiện tại thảo luận vấn đề này với em có thích hợp không? Cô đã mang thai, nói mấy điều hại khi có thêm trẻ con hữu dụng à, cô cũng không thể bỏ đứa con này. – Cũng đúng, có lý- Bạch Lục nghĩ, uống một hơi hết sạch ly trà sữa. Hình như cảm thấy vẫn chưa đủ, cô đứng lên định đi mua thêm ly nữa, lại bị Doãn Ước ngăn cản. – Chị uống ít thôi, tất cả đều có chất phụ gia còn ngọt như vậy, chị không sợ mập à. Bạch Lục lắc cái eo nhỏ – Sợ cái gì, bà đây đã ly hôn rồi, còn sợ chuyện này à. Logic này hình như không đúng lắm nha, ly hôn rồi chẳng phải càng nên chú ý giữ dáng hay sao, như vậy mới có thể có mùa xuân thứ hai chứ. Vừa nói đến đây, sắc mặt Bạch Lục liền trầm xuống, nghiến răng mắng Bùi Nam – Tên ôn thần đó, có hắn ở đây chị làm gì có mùa xuân thứ hai được. – Chú ý hình tượng, hình tượng. Trước kia Bạch Lục chính là một mỹ nhân nổi tiếng khí chất nha. – Hiện giờ bà đây không có hình tượng, Doãn Ước em chỉ chị đi, miếng da trâu này rốt cuộc phải làm sao mới hất văng đi được. Nói đến đây quả thật Doãn Ước muốn cười. Đúng vậy, Bạch Lục đã ly hôn với Bùi Nam rồi, nhưng Bùi Nam này đúng là một người khó tưởng tượng, da mặt dày hơn cả tường thành. Trước mặt vừa mới nhận giấy ly hôn xong, sau lưng liền ráo riết bám đuôi đeo đuổi lại vợ trước. Bạch Lục bị anh làm cho trở tay không kịp, lúc đầu cũng không biết nên phản ứng thế nào. Chờ sau khi hiểu ra mới ngạc nhiên phát hiện, năm trăm mét xung quanh cô, đã không có người đàn ông nào dám bén mảng đến gần. Ngẫm lại cũng đúng, người đàn ông cao to đẹp trai như Bùi Nam, cả ngày cứ bày ra bộ mặt bức người như thể thứ ông đây có là tiền, lúc nhìn người khác trong mắt toát ra cái vẻ vĩnh viễn đều là đây là người phụ nữ của tôi, các người ai cũng đừng mơ chạm vào, cô ấy còn sinh con trai cho tôi, vậy thì còn có người đàn ông nào dám theo đuổi Bạch Lục nữa. Tức đến độ Bạch Lục suýt nữa xé xác anh ta ra. Nhưng da mặt Bùi Nam cực dày, như thể tới đi tới đi, đến xé anh đi, để con không có cha đi, làm Bạch Lục không thể nào xuống tay được. – Thật giống như đối mặt với bãi cứt chó, em đánh hay là không đánh thì tốt đây? – Làm gì có ai nói chồng trước của mình, cha của con mình, như chị chứ- Doãn Ước hết ý kiến. – Anh ta chính là con chó bất lương. – Vậy cũng là do sức hút của chị, mới hấp dẫn được một… con chó gì đó như vậy. Nói tóm lại một câu, Bạch Lục ly hôn Bùi Nam nhưng không ra khỏi nhà, tuy rằng Bùi Nam dọn ra ngoài sống, nhưng lúc cao hứng liền chạy về nhà. Người ta nói thăm con, mình cũng không thể đuổi anh ta ra ngoài mà. Mấu chốt chính là thằng bé đặc biệt bám ba, mỗi lần vừa thấy ba liền cười to. Cho dù vẫn chưa biết nói, nhưng hai chữ “ba ba” vẫn gọi rất thuần thục. Mỗi ngày lúc Bạch Lục ở nhà, liền có thể nghe thấy thằng bé nhà cô ở đó kêu “ba ba, ba ba” như đọc thần chú không để cô yên. Nhìn muỗng cơm kêu ba, nhìn đống nước tiểu cũng kêu ba, có lần ăn không tiêu nôn ra, còn nhìn cả bãi nôn của chính mình kêu “ba ba”. Báo hại Bạch Lục và người làm vừa thấy ghê vừa thấy buồn cười. Không thể không thừa nhận, tình cảm giữa con trai và ba nó là vừa sinh ra đã sẵn có, đương nhiên Bùi Nam rất cưng con, quả thực muốn gì được nấy. Đôi khi Bạch Lục cảm thấy anh ta cưng chiều con hơi quá, sẽ kêu anh tiết chế lại. Bùi Nam liền nhìn cô nói – Con người anh là vậy đó, thích ai sẽ đối tốt với người đó vô điều kiện, với em cũng như vậy. Bạch Lục liền muốn đuổi anh – Chuyện trước kia anh đánh tôi chắc quên rồi nhỉ. – Vậy em cứ đánh trả lại anh đi, muốn đánh thế nào cũng được. Có cần dao không, cho em đâm hai nhát cũng được. Biến thái hả? Bạch Lục hoàn toàn hết cách với anh. Doãn Ước khi kể chuyện này với Kỷ Tùy Châu còn không quên thêm mắm dặm muối. Kỷ Tùy Châu tuy rằng bực Bùi Nam từng phản bội mình, nhưng với sự trơ tráo đó lại không xuống tay ngoan độc được, cuối cùng chỉ có thể cười cười mắng một câu – Mặt dày. Doãn Ước lại cảm thấy hứng thú với hướng đi của Bùi Nam sau khi rời khỏi Thịnh Thế. – Kinh doanh, buôn điện thoại, nói muốn tiến vào thị trường điện thoại di động này, dự định trong vòng năm năm sẽ đạt được vị trí thứ năm trong thị trường cả nước, chí hướng rộng lớn. Mục tiêu này có chút vượt khỏi dự kiến của Doãn Ước. Thịnh Thế chủ yếu kinh doanh bất động sản, bởi vì trong cả nước đã đầu tư không ít chuỗi rạp chiếu phim, cho nên cũng bắt đầu qua lại với giới giải trí. Nhưng hạng mục thông tin như điện thoại di động này lại chưa từng làm qua. Bùi Nam nghĩ thế nào là làm ngành này nhỉ? – Thì do sở thích cá nhân của anh ta. Mặt khác có thể cũng không có ý muốn cạnh tranh với anh. Anh ta cũng biết, cướp miếng ăn từ chỗ anh sẽ không có kết cục tốt. Lúc Kỷ Tùy Châu nói mấy câu này, vẻ mặt vừa hống hách vừa khó ưa, khiến Doãn Ước không khỏi đưa tay nhéo mặt anh. Người đàn ông này sao mãi xấu tính như thế vậy chứ. – Sau này khi con chào đời, nhất định phải giáo dục nó thật tốt, tuyệt đối không nên giống ba nó. Kỷ Tùy Châu không vui – Giống anh thì sao? Chỗ nào không tốt, có người bạn nào của em khi gặp anh mà hai mắt không phát sáng chứ hả? – Quá mức kêu ong gọi bướm rồi, điểm này cũng rất không tốt. – Vậy em giúp anh thu dọn đi, để anh đừng quá đẹp trai nổi bật thế này. Doãn Ước chịu thua anh luôn, sao lại có người như thế nhỉ, Kỷ Tùy Châu trước kia rõ ràng không phải như vậy mà. Trước giờ anh tự cho mình là rất giỏi, không thích nói chỉ thích nghe, cũng không khoe khoang. Mượn lời của Hà Mỹ Hi đến hình dung anh, anh chính là một “ông cụ non” lắm tiền. – Nhàm chán, anh thật nhàm chán. Tưởng tượng giờ Kỷ Tùy Châu biến thành thú vị như thế, Hà Mỹ Hi lại không thấy được, Doãn Ước liền không khỏi thấy thương cảm. Sau khi từ Australia trở về, cuối cùng cô cũng đã biết hết toàn bộ chân tướng từ miệng của Kỷ Tùy Châu. Không ai ngờ, người năm đó có ý định giết Tùy Ý, lại có thể là Hà Mỹ Hi. – Cô ấy có một hộp thư cá nhân, tên người dùng là vần ghép của mẹ cô ấy, mật mã chính là thứ tự từng chữ cái có trong tên của mẹ cô ấy trong bảng chữ cái, 262412. Xem ra cô ấy có tình cảm rất sâu đậm với mẹ mình. Doãn Ước vô cùng kinh ngạc khi Kỷ Tùy Châu có thể tìm ra được hộp thư cá nhân như vậy. – Là có đề cập trong cuốn sổ của cô ấy à? Điều này không có khả năng, mấy lần cảnh sát lật xem muốn nát, nếu có trong đó chắc chắn đã tìm ra từ lâu rồi. Kỷ Tùy Châu cầm một cuốn sổ ghi chép của Hà Mỹ Hi đưa cho cô xem – Chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này. Gần như mỗi lần nhắc đến mẹ mình, đều dùng lời lẽ yêu thương sâu sắc, nhưng lại không hề nhắc đến ba, cũng rất hiếm khi nhắc đến em trai. Nhìn ra được, ở nhà cô ấy cũng như mẹ mình, là người không được tôn trọng. Cô ấy từng viết, nói có một bí mật gì đó muốn nói với mẹ. Nhưng Trương Tú Lệ lại không biết được chuyện gì, cho nên anh đổi cách nghĩ. Em xem trang cuối cùng này đi, cô ấy nói, mẹ, con để bí mật này vào trong chiếc hộp thuộc về riêng mẹ, có lẽ mẹ mãi mãi không mở nó ra, nhưng con biết chúng đều ở trong đó. Lúc này Doãn Ước mới hiểu ra, chiếc hộp mà Hà Mỹ Hi nói, là ám chỉ hộp thư điện tử. – Anh sai người thử dùng vần ghép của Trương Tú Lệ tra tất cả các hộp thư trên server trang web, đều không có kế quả. Cuối cùng có một trang web dành cho thanh thiếu niên không mấy thịnh hành, nhưng lại được những người thời thượng yêu thích. Trang web kia xưng hô bằng nickname, anh ở đó tìm được hộp thư đăng ký của Hà Mỹ Hi. Nội dung bên trong cũng không nhiều, chỉ có một email tự viết cho bản thân, chính là về vụ án năm đó, cô ấy trình bày rõ ràng chân tướng ở bên trong. Kỷ Tùy Châu cân nhắc rất lâu, không chịu nổi khi Doãn Ước cầu xin, mới in email này ra cho cô xem. Bí mật phủ bụi nhiều năm, cuối cùng cũng được đưa ra ánh sáng. Hà Mỹ Hi đến thành phố B kiếm sống, năm đó cũng thuê phòng trong khu chung cư ấy. Đó là ngày xui xẻo nhất trong đời cô, bởi vì vô tình bị cuốn vào vụ án đó, gần như đã thay đổi toàn bộ cuộc sống của cô. Đời cô lần đầu tiên bị một người xa lạ uy hiếp, gặp phải khiếp sợ lớn nhất trong đời. Vì để giữ mạng, cô bị ép phải cắt ngón tay út của Tùy Ý, dùng khăn lụa bóp chết cô ấy. Chỉ là hết cách rồi, cô rất sợ hãi rất khẩn trương, cuối cùng không thành công. Lúc làm chuyện này, đầu óc cô trống rỗng. Nhưng lúc cô viết email này, lại rõ ràng ý thức được một sự thật là bản thân có thể sẽ chết. Chỉ là người đó không giết cô, cô thậm chí còn không nhìn rõ mặt người đàn ông đã tha cho cô, điều này vượt khỏi dự đoán của cô. Nhiều năm sau đó, cô luôn quan tâm đến chuyện này, biết cô gái đó không chết, còn biết có anh chàng đã trở thành kẻ chịu tội thay cô, bị cảnh sát truy nã, thậm chí còn ngồi tù. Cô không có dũng khí nói chuyện này, bởi vì cô cảm thấy một khi lên tiếng, người đàn ông bí ẩn kia sẽ lại tìm thấy cô. Cho dù cô chuyển nhà, thậm chí dọn khỏi thành phố này hay ra khỏi đất nước này, tên đàn ông như đêm đen bóng tối đó vẫn có thể tìm được cô một cách dễ dàng. Cô không biết hắn, lại có cách ý ăn sâu bén rễ như thế về hắn. Người này rất đáng sợ. Biện pháp duy nhất cô có thể nghĩ đến, chính là lợi dụng Chung Vi để lan tỏa chuyện này ra ngoài. Chỉ là Chung Vi chết, chuyện này cũng không sáng tỏ được, không ai có thể giúp Doãn Hàm lật lại bản án. Cô phải sống trong sợ hãi và tự trách vĩnh viễn. Cho đến lần nọ, ở thành phố H, cô lần nữa đụng phải Trịnh Đạc. Gần như vừa thấy mặt, cô nhận ra người đàn ông này ngay, hắn giả trang nho nhã mấy dịu dàng mấy, cũng không che giấu được sự biến thái thích máu bẩm sinh đã ăn sâu vào trong xương tủy hắn. Hà Mỹ Hi vĩnh viễn ghi nhớ ánh mắt kia. Cô đã viết đoạn cuối cùng như vậy trong email, cô đi tìm người bạn làm trong khách sạn, nhờ anh ấy cắt máy quay ở tầng mười. Cô muốn ra tay trước, lôi người đàn ông trong thế giới của riêng cô ra ngoài. Cô đã nói kế hoạch này cho người bạn trai của mình, Phương Thành Tựu. Email bỏ dở, cô vĩnh viễn không có cơ hội trở về. Người đó và cô đều đi rồi, mãi mãi không về nữa. Lời tác giả Nội dung email tôi sẽ không viết cụ thể ra đây, rất ngược rất bi kịch. Còn có người mất tích này tôi cũng sẽ không viết tiếp nữa, đó là tôi muốn cho cô ấy một kết quả tốt nhất. Bởi vì viết tiếp, chứng tỏ cô ấy thật sự đã chết. Phải chết, tại sao tôi lại phải viết một câu chuyện buồn như thế, tôi thật ghét bản thân mình. Ở ngoại truyện cuối cùng, tôi sẽ kể về lần đầu tiên lão Kỷ và Tiểu Doãn quen biết nhau cho mọi người xem, sẽ rất ngọt ngào. Khoảng năm giờ, Doãn Ước học xong quay về ký túc xá thu dọn tập sách. Hôm này là thứ sáu, buổi tối cô có việc. Trong ký túc xa ngoại trừ cô còn có hai bạn nữ khác. Cô bạn ngồi cùng bàn có bạn trai ở thành phố Lâm, cô ấy đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đón chuyến xe lửa lúc bảy giờ đến thăm anh ta. Bạn đối diện giường thì kéo ghế ngồi đối diện cô, nhìn cô chằm chằm. – Tịnh Nhi, thế nào cũng phải đi à? Cô bạn ngồi cùng bàn nổi da gà – Mình mang thịt khô về cho cậu. – Chốt. Doãn Ước vô cùng “khinh thường” hành vi này của cô bạn đối diện giường – Vì thịt khô, không có nguyên tắc. – Có bản lĩnh thì cậu đừng ăn. – Ít nhất cũng phải chia đôi cho mình. Doãn Ước mau mắn nhét mấy quyển sách giáo khoa vào trong túi, bước đến cô bạn cùng bàn cười xấu xa – Cẩn thận chút, đừng để người ta ăn đó. – Ăn mình cũng sẵn lòng. Hai người khác bật cười sằng sặc, trong phòng tràn ngập mùi ngọt ngấy. Sau này Doãn Ước kể lại cho Kỷ Tùy Châu nghe, đây là cô gái hoài xuân đặc biệt có hương vị nha. Cô bạn cùng bàn sảng khoái chọc người độc thân như Doãn Ước và cô bạn đối diện giường xong, phấn khởi định đi. Vừa ra cửa lại đụng phải trưởng phòng, trong tay cầm xấp giấy. – Nào, tặng cậu hai bài- Trưởng phòng thân thiết nhét hai tờ vào trong túi bạn cùng bàn- Sau khi vận động thì làm hai bài, bảo đảm cậu sảng khoái tinh thần ngay. Lời thoại quá ám muội, Doãn Ước nghe không nổi nữa. Cô cùng bàn rên rỉ – Sao học đại học rồi, còn phải làm bài tập nữa chứ. – Sắp cuối kỳ rồi, đây là tổng hợp đề thi của mấy năm trước, nếu cậu không muốn làm, lúc thi bị ăn trứng ngỗng thì đừng than là mình không nhắc nhở cậu. Trưởng phòng vừa nói vừa nhét bài cho hai người còn lại, đi đến trước mặt Doãn Ước thì thầm nói nhỏ – Mình xem rồi, còn ở đó. – Cái gì còn?- Cô đối diện giường tai rất thính, lập tức nhào đến. – Người đàn ông kia lại đến à? – Ai nói nhất định là đàn ông chứ? Cả Doãn Ước cũng hồ đồ. Tình hình này diễn ra gần một tháng rồi, ở bãi đổ xe gần cổng chính trường đại học, gần đây luôn có một chiếc xe màu đen thần bí đỗ lại. Sớm không đỗ muộn không đỗ, lại đỗ vào giờ ăn cơm này. Dù sao Doãn Ước mỗi lần ra khỏi trường đến nhà người ta làm gia sư, đều thấy chiếc xe nọ ở đó. Nếu chỉ có như vậy, thực ra cũng chẳng có gì, nhưng quan trọng là… – Tối nay cậu thử nhìn kỹ xem- Trưởng phòng nhắc nhở cô- Nhớ biển số xe chưa? Vừa rồi lúc mình đến phòng giáo viên còn cố ý rẽ qua đó xem, thật sự lại đến rồi. Cậu nhớ số xe đi, đi làm gia sư xong về nhìn xem, có phải cùng một chiếc xe không. Còn cần xem sao? Doãn Ước trong lòng sợ hãi. Thực tế cô đã nhìn rồi, chiếc xe thần bí này giống như vì cô mà đến. Mỗi cuối tuần cô có hai lần ra ngoài làm gia sư cho người ta, mỗi khi cô ra khỏi trường, đều có thể nhìn thấy chiếc xe này đỗ trong phạm vi tầm mắt cô. Khi cô ra khỏi nhà mình dạy, chiếc xe này lại đỗ lù lù trong khu phố cô làm việc. Kiên trì, một ngày cũng không vắng mặt. Ban đầu cô còn tưởng là trùng hợp. – Nói không chừng là giáo viên trong trường, trùng hợp sống ở khu đó, ngày ngày lái xe đi dạy. Bạn đối diện giường bĩu môi – Cậu từng thấy giáo viên trường chúng ta lái nổi chiếc xe đó sao? Nhà Doãn Ước cũng khá, cô cũng biết giá trị chiếc xe đó. Cô nghĩ, người này thật huênh hoang, lái chiếc xe đắt tiền như vậy, muốn không nhìn thấy cũng khó. Sau khi ở bên nhau, cô từng hỏi tại sao Kỷ Tùy Châu lại lái chiếc xe như vậy, anh vẻ mặt hoài nghi – Chỉ là chiếc xe thôi mà, có gì khác nhau à? Khác nhau chính là, nếu đó chỉ là một chiếc xe trị giá hai trăm ngàn tệ, bất luận nó đỗ ở chỗ này bao lâu, Doãn Ước cũng chẳng thèm liếc nhìn một cái. Trong trường thiếu gì xe như vậy. Nhưng chiếc xe đó, đằng sau nhiều hơn một số 0. Bạn ngồi cùng bàn quên luôn phải ra ga bắt xe lửa, chồm đến nhiều chuyện. Trời đất bao la, nhiều chuyện là to nhất. – Có giáo viên nào ban ngày không lên lớp, đến tối mới lên không. Hơn nữa, mấy ngày cậu không đi học bọn mình cũng nhìn thử, chiếc xe kia hoàn toàn không đến. Người ta chính là đang chuẩn bị thời cơ, vì cậu mà đến. – Nhưng tại sao chứ? – Đeo đuổi cậu chứ sao. Doãn Ước càng thêm thất thần. Thực tế người nào ngồi trong xe, đến nay chưa ai nhìn thấy. Nói khó nghe, đừng nói là nam hay nữ, là người hay chó còn không biết. Huống chi, trong chiếc xe đó thật sự có người ngồi à? – Có- Trưởng phòng chen vào nói- Mình mới nhìn sát vào, thật sự có người. – Người nào? – Thì biết là có người thôi, không rõ mặt, cũng không rõ là nam hay nữ. Giọng cô rất bông đùa, cười cợt. Bạn ngồi cùng bàn rốt cuộc cũng nhớ đến chuyến xe lửa, giờ dạy gia sư của Doãn Ước cũng sắp đến, hai người xách túi ra ngoài, bỏ hai người còn lại trong phòng. Bạn đối diện giường hỏi trưởng phòng – Thật sự không nhìn rõ là nam hay nữ à? – Thực ra… là nam. Nhưng… – Nhưng cái gì? – Người nam kia là ông chú. Mình không dám nói, sợ Doãn Ước sợ. Vì thế hoàng hôn ngày đó, trưởng phòng và bạn đối diện giường ở trong ký túc xá nhàn rỗi tán gẫu, biên kịch ra một câu chuyện ông chú si tình thầm mến cô nữ sinh, mỗi ngày đều lái xe sang đeo đuổi, bảo vệ cô từ xa. Sau này Doãn Ước nghe kể lại, cô lại đem câu chuyện kể cho Kỷ Tùy Châu nghe, đối phương chỉ thản nhiên đáp – Đó là tài xế của anh. Mãi cho đến thật lâu về sau, hai người họ kết hôn sinh con, khi nói về chuyện này, chân tướng mới được lôi ra ánh sáng. – Kỷ Tùy Châu, sao anh có được thời khóa biểu và lịch dạy gia sư của em? – Chuyện này rất khó à, theo dõi vài lần là biết thôi. Lão Tần lặng lẽ rơi lệ cô chủ không biết chứ, ban đầu mỗi ngày tôi đều phải cặm cụi ghi chép lại thời gian, thời khóa biểu của cô cũng là tôi đi photo. Bị người ta xem thành người xấu, suýt nữa bị đánh một trận. Doãn Ước lại hỏi Kỷ Tùy Châu – Anh không đi làm à, nhàn rỗi như vậy, đợi tới giờ liền ngồi đó chờ em? – Buổi tối ra ngoài không an toàn, cho nên về sau anh không cho em làm công việc này nữa đó. Lão Tần lại bắt đầu nức nở cô chủ à, thực ra phần lớn thời gian đều là tôi một mình ở trong xe. Cậu chủ hoàn toàn không đến. Cậu ấy nói, bảo vệ một cô gái chỉ cần mình tôi là đủ rồi, nếu thực sự xảy ra chuyện cứ lái xe chạy tới, tông chết người xấu. Tông chết thì tính cậu chủ, còn tông không chết thì tính vào tôi. Kỷ Tùy Châu đột nhiên cảm thấy, đất diễn tài xế này thật sự có hơi nhiều. Cho dù nói thế nào, ít nhất vào lúc đó, chiếc siêu xe này của Kỷ Tùy Châu, đã mang đến rất nhiều tưởng tượng cho Doãn Ước. Vào hôm cô làm gia sư đó, trong lòng chợt nhớ đến chuyện gì, thường vô thức xem đồng hồ đeo tay. Học sinh của cô là cô bé hơn mười tuổi, mỉm cười rất ngọt ngào, thi cuối kỳ không đạt, nhưng khả năng nhiều chuyện lại đạt trăm điểm. Cô bé thấy Doãn Ước như vậy, liền đặt sách xuống hỏi cô – Cô Doãn, không lẽ cô đang yêu? Doãn Ước nhủ thầm, con bé này đúng là có thể chọc trúng chỗ đau của người khác, nhưng lại trả lời rất bình thản – Đừng nghĩ mấy chuyện này, cô là đang nghĩ đề này giải như thế nào thôi. Sắp thi cuối kỳ em chú tâm một chút, còn thi rớt nữa, thì mẹ em sẽ giận lắm. – Thôi đi, tâm trạng mẹ em lên xuống theo con bài. Ngày nào chơi mạt chược thắng tiền, em thi 0 điểm mẹ em vẫn vui. Cô bé lại lấy ra một xấp giấy viết thư màu hồng phấn – Cô Doãn, cô viết thư tình bao giờ chưa? Em tặng cô giấy viết thư nhé. Doãn Ước nhủ thầm, đúng là con nít, thời buổi này yêu đương ai lại viết thư nữa, đều dùng điện thoại hết rồi. – Viết thư hay hơn, viết thư có thể diễn đạt tình cảm chân thật. Thật đó, cảm động hơn nhắn tin qua điện thoại nhiều. Vả lại cô xinh như vậy, không viết thư thì đáng tiếc lắm. Nào, tặng cho cô. Nói xong cũng không quan tâm Doãn Ước có thích không, đã nhét giấy viết thư vào trong túi xách cô. Bởi vì xấp giấy viết thư này, tâm trạng Doãn Ước càng rối. Lúc từ nhà học sinh đi ra, cô căng thẳng đến độ tim đập mạnh. Lời nói của mấy bạn cùng phòng nhảy nhót trong đầu, cô đang nghĩ bản thân rốt cuộc có cần đi chứng thực một chút hay không. Nếu là chiếc xe đó thì cô nên làm gì? Nếu người đó không đến nữa thì sao? Doãn Ước đột nhiên phát hiện, tâm trạng của mình đã hoàn toàn bị chiếc xe đó khuấy đến rối tung. Sau khi một việc trở thành thói quen, bạn sẽ vô thức sản sinh ra ỷ lại vào nó mà. Ở đó hay không, với cô mà nói là một chuyện rất khó chịu đựng. Cô chậm rãi hòa vào bóng đêm, trong lòng vừa căng thẳng vừa hưng phấn. Dưới đèn đường gần gốc cổ thụ có đỗ chiếc xe màu tối, xem hình dáng rất giống chiếc xe đó. Cô lại gần hơn, chạy nhanh đến đuôi xe xem biển số. Dãy số quen thuộc ập vào mắt, cô đã sớm thuộc nằm lòng con số và chữ cái trên đó rồi. Người đó quả nhiên lại đến. Tuy không nhìn rõ là nam hay nữ, nhưng Doãn Ước luôn cảm thấy đó là phái nam. Bất cứ cô gái nào gặp phải chuyện này, cũng không thể không nghĩ theo hướng đang có người muốn đeo đuổi mình. Huống hồ, nếu trong xe là nữ, chuyện này chẳng phải càng trở nên khủng bố hơn sao? Doãn Ước nhớ tới xấp giấy viết thư trong túi, không biết lấy dũng khí từ đâu ra. Ngay khi cô định tiến lên tìm cơ hội nhìn kỹ chủ xe, cửa xe đột ngột mở ra. Một người đàn ông từ trên xe bước xuống, đôi chân thon dài đặc biệt bắt mắt, Doãn Ước sững sờ tại chỗ. Ngay khi hoàn hồn thì người đó đã đi được một đoạn. Anh cầm điện thoại đứng đó nói chuyện, cách xe khoảng hơn mười mét. Trong tay còn kẹp điếu thuốc, thường xuyên đưa lên miệng hút. Anh nói vài câu lại nhìn về phía Doãn Ước đang đứng, khiến cô vô cùng khẩn trương. Hệt như làm chuyện xấu bị bắt tại trận, Doãn Ước mau chóng cúi đầu đi qua trước mặt anh. Cô không thấy rõ diện mạo người đó, chỉ nhớ trong làn khói thuốc lượn lờ ẩn hiện khuôn mặt cực kỳ điển trai, sau đó… hết rồi. Hình như bộ dạng không tồi, nhưng không thể nói rõ diện mạo cụ thể. Doãn Ước sợ đối phương hiểu lầm mình, nhịp bước rất mau. Bên kia Kỷ Tùy Châu đang nói điện thoại, thấy Doãn Ước muốn đi liền đuổi theo. Từ nơi này đến trường học của cô phải qua hai trạm xe, Doãn Ước bình thường luôn ngồi xe buýt. Anh muốn cho cô đi nhờ xe, không ngờ sau khi Doãn Ước phát hiện anh theo sau, cô lại bắt đầu luống cuống. Lúc ấy khoảng chín giờ tối, trong khu này không còn ai. Cô bước nhanh ra ngoài đường cái, chỉ thấy xe cộ qua lại tấp nập, nhưng lại không tìm được người đi đường nào có thể xin giúp đỡ. Cô rất sợ người đàn ông đang đi theo cô sẽ làm gì cô. Người này theo cô nhiều ngày như vậy, hôm nay rốt cuộc đến lúc ra tay rồi sao? Bước chân Doãn Ước nhanh hơn, trong đầu mau chóng nghĩ đối sách. Cô đã đến khu này nhiều lần, nhớ rõ phía trước có một cửa hàng tiện lợi. Vì thế cô dứt khoát bỏ chạy, thật nhanh chui vào trong cửa hàng. Anh chàng thu ngân trẻ đang đếm phiếu, thấy Doãn Ước vọt vào trong thì có hơi giật mình, còn nhìn cô nữa. Doãn Ước cũng nhìn anh ta, thấy là nam, trong lòng càng thêm yên tâm. Trong cửa hàng tiện lợi này ngoại trừ cô còn có mấy vị khách khác đang lựa hàng, Doãn Ước tiện tay cầm giỏ, làm bộ như muốn mua đồ. Cô hồi hộp, cân nhắc thử có cần gọi điện tìm ai đó đến đón cô không. Nhưng phải gọi cho ai bây giờ? Bạn cùng bàn thì đang ngồi xe lửa để gặp bạn trai, trưởng phòng và bạn đối diện giường đều là con gái, người đàn ông kia cao to như thế, dư sức đối phó ba người các cô. Hay là báo cảnh sát. Doãn Ước lấy điện thoại ra, lúc giải mật mã ngón tay run nhẹ. Nhiều năm sau đó Kỷ Tùy Châu nhắc tới chuyện này còn cười chê cô. – Lá gan của em chỉ lớn bằng con gà thôi. Doãn Ước trừng mắt với anh – Ai biết anh là tốt hay xấu chứ. Ngộ nhỡ là người xấu thì sao. Còn có phim nói về những người như anh vậy mà. – Cái gì? – Người xấu biết yêu đó. Doãn Ước bắt nạt Kỷ Tùy Châu không thường xem ti vi, chắc chắn không biết gì, không chút kiêng nể châm chọc anh. Kết quả đến đêm bị anh mạnh mẽ đàn áp, suýt nữa mệt đến gãy lưng. Nhưng vào lúc đó, tâm trạng Doãn Ước vô cùng hoảng loạn. Đặc biệt chưa gọi điện được, đột nhiên phát hiện bên cạnh có thêm một người, chắn hơn phân nửa ánh sáng của cô. Cô ngẩng đầu lên xem, lại không cảm thấy sợ hãi, mà đầu óc trống rỗng, há miệng thở hổn hển như muốn nói gì đó. Nhưng cô không nói nên lời, thì đối phương đã giành nói trước. – Tôi không phải người xấu. Giọng anh rất hay, tiếng nói không cố tình đè thấp nhưng lại có một loại trầm ổn, nhịp tim vốn đập mạnh của Doãn Ước bất giác bình ổn trở lại. Sau đó cô kể lại tình huống này cho đám bạn cùng phòng nghe, trưởng phòng nói trúng tim đen – Cậu đó chính là nhìn thấy người ta đẹp trai, nổi lòng háo sắc chứ gì. Doãn Ước tuyệt đối không chịu nhận, ít nhất ngay lúc đó cô hoàn toàn không nhìn kỹ mặt mũi của Kỷ Tùy Châu. Cô chỉ quan tâm một điều – Anh theo tôi làm gì? Kỷ Tùy Châu cầm lấy chai nước khoáng trên kệ, đáp – Mua đồ. Doãn Ước bị anh chặn họng đến không đáp được. Người ta cũng không nói vì cô mà đến nha. Cửa tiệm rộng mở, ai cũng đều có thể bước vào đây mua sắm mà. Nhưng xe của anh sao lại khéo như vậy, luôn xuất hiện ở xung quanh cô khi cô ra ngoài làm gia sư. Nói không tò mò là giả, nhưng cô không biết phải hỏi đối phương thế nào. Kết quả cô đang đứng đó rối rắm, đối phương đã xoay người đi thanh toán. Doãn Ước cũng đi theo qua xếp hàng, giữa hai người cách một người nam. Kỷ Tùy Châu thanh toán xong đứng đó không đi, anh chàng kia như ngửi ra mùi không bình thường, càng không ngừng nhìn hai người họ. Kỷ Tùy Châu có chút mất kiên nhẫn, nhắc nhở anh một câu – Anh bạn trẻ à, sinh viên nên lấy học tập làm chuyện chính. Anh chàng cúi đầu nhìn, phát hiện mình không cẩn thận cầm hai hộp “áo mưa”, mặt đỏ lên, mau chóng trả lại chỗ cũ. Nhân viên thu ngân là người thật thà, thấy thế bèn hỏi anh ta – Một hộp cũng không mua à? Anh chàng nọ vốn rầu rĩ càng thêm bối rối, đáp ngay “không cần”, rồi vội vã trả tiền xong bỏ chạy. Doãn Ước thấy ba người họ diễn cảnh đó, không biết có nên cười không. Người đàn ông này có chút sâu cay nhỉ. Nhưng người đàn ông sâu cay như vậy, lại đối xử với cô rất hiền lành, giúp cô cầm giỏ mua hàng, bày hàng lên bàn thanh toán, cuối cùng còn trả tiền giúp cô. Cái này Doãn Ước không chịu, nói phải trả tiền lại cho anh. Nhân viên thu ngân khuyên cô – Thôi, bạn trai trả tiền cho bạn gái là chuyện nên làm mà. Doãn Ước nhủ thầm tôi đâu quen biết anh ta. Nhưng đối phương kiên quyết không lấy tiền của cô, hết cách, cô chỉ có thể nhét túi đồ vào tay anh, tay không ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Mới vừa ra ngoài chợt nghe có người sau lưng gọi cô – Định về đúng không? Lúc này Doãn Ước mới nhớ ra mình phải về ký túc, lại đi ngược về trạm xe buýt. Kỷ Tùy Châu đi theo cô đến đó, trong tay vẫn xách túi đồ nọ. Doãn Ước thật không biết anh có ý gì, đành nói – Anh đi theo tôi làm gì, chẳng phải anh có xe à? – Người có xe thì không thể ngồi xe buýt à? Quả thật không phải không thể. Nhưng mục đích anh làm vậy quá rõ ràng, rõ ràng đến độ Doãn Ước không thể vờ như không biết. – Vậy, rốt cuộc anh muốn làm gì? – Muốn ăn em. -… Kỷ Tùy Châu bật cười. Từ nhỏ đến lớn bên cạnh anh luôn có phụ nữ vây quanh, dù quen hay không quen, thì vẫn chưa có ai như Doãn Ước, đối xử anh như tên lưu manh. Anh tự thấy mình một thân chính nghĩa khí chất đoan chính, trong mắt con nhóc này lại biến thành xấu xa như vậy. Chuyến xe đêm rất ít, Doãn Ước chờ đến mất kiên nhẫn. Gió lạnh thổi vào cổ, càng thêm kích thích sự nôn nóng này. Cô rướn cổ ngóng về phía xe buýt sẽ tới, luôn cố gắng xem nhẹ người đàn ông bên cạnh. Nhưng anh cứ như vậy lặng lẽ đứng đó không nói gì, lại có thể vô thức níu kéo cô phải nhìn anh. Ngay cả khi anh hút thuốc tỏa ra mùi khói, đều mang theo mùi hương đặc biệt chỉ thuộc về riêng anh. Doãn Ước thật sự rất tò mò về anh. Ở trạm xe còn có những người khác đang chờ, Doãn Ước cũng không quá sợ hãi, dứt khoát bắt chuyện với anh – Anh luôn theo tôi như vậy, có phải tìm tôi có chuyện gì không? – Em cảm thấy tôi đang theo dõi em à? – Chẳng lẽ không phải à? – Phải. Doãn Ước vốn đã liệt kê cả đống bằng chứng trong lòng, chuẩn bị mang ra đối chất nếu đối phương phủ nhận. Không ngờ anh lại sảng khoái thừa nhận như thế, báo hại cô nuốt lại toàn bộ lời muốn nói trở vào. Đưa danh thiếp, Doãn Ước nhận lấy xem, như chính thức có bước đầu hiểu biết về người này. Một đêm nào đó vừa qua năm mới, ở trạm xe buýt công cộng cách khu phố cô dạy học không xa, Doãn Ước lần đầu tiên biết được cái tên Kỷ Tùy Châu. Nhưng cô không ngờ, người đàn ông thoạt nhìn không hợp với cô, về sau lại có thể phát sinh nhiều chuyện như vậy. Có vài người định sẵn sẽ gặp nhau, bất kể xuất thân bất kể địa vị, cho dù cuộc gặp gỡ đó không thể nói rõ là muôn màu muôn vẻ hay tốt đẹp, nhưng họ vẫn cứ gặp nhau. Doãn Ước đọc tên anh vô số lần, bất giác khen – Tên nghe hay thật. – Cám ơn. Kỷ Tùy Châu lần đầu tiên gặp được một cô gái không khen mặt mũi anh, mà chỉ khen tên anh. Sau đó Doãn Ước chú ý đến dòng đầu tiên dưới tên anh Chủ tịch hội đồng quản trị Tập Đoàn Thịnh Thế. Tập Đoàn Thịnh Thế này cô chưa từng nghe qua, nhưng cô đoán, chắc hẳn rất có quy mô. Vì thế cô càng hiếu kỳ hơn mục đích người đàn ông này tiếp cận cô. – Anh Kỷ này, việc kinh doanh của các anh, người trên làm việc tôi không hiểu được. Nhưng mà tôi không biết… – Em tên Doãn Ước, em cũng biết tôi tên Kỷ Tùy Châu, còn không thể tính là quen biết à? – Được rồi, cho dù quen biết thì sao? – Chẳng sao cả, bước đầu tiên quen biết, sau này còn có rất nhiều chuyện phải làm. Doãn Ước bị anh quay như chong chóng. Người này thoạt nhìn không thô tục, cho dù nói như vậy, cũng không cách nào khiến người khác nghĩ rằng anh lưu manh. Cô nhớ đến một từ hình dung một người Cặn bã có văn hóa. Cô bạn đối diện giường lại bất đồng ý kiến, cô ấy sau đó tẩy não Doãn Ước rằng – Đây gọi là sói đội lốt cừu, chuyên ăn thịt mấy con cừu non như cậu. Doãn Ước cảm thấy chuyện này quá “huyền huyễn” rồi. Nhưng người nào đó lại nói – Tôi cảm thấy em không tệ, em cũng thấy tôi ổn đúng không, chúng ta có thể thử… Sao lại tiến tới bước này rồi. Doãn Ước mau chóng ngăn anh nói tiếp – Anh tuyệt đối đừng nha, chúng ta không phải người cùng lứa. – Trông tôi già quá à? Doãn Ước biết người ta còn trẻ, còn cố tình ghét bỏ người ta. Đúng lúc xe buýt đến, cô mau chóng lên xe, quay đầu lại nói một câu với anh – Anh đồng lứa với ba tôi đó, tạm biệt. Kỷ Tùy Châu không theo cô lên xe, trên mặt nở nụ cười ung dung như nước. Cho đến khi xe buýt đi khỏi, mới thu lại ý cười trên mặt, tiếp tục hút thuốc xoay người bỏ đi. Anh đi tới trước chiếc xe đỗ trong khu phố, lái xe trở về nhà. Bùi Nam đối với chuyện của anh luôn tò mò hơn những người khác. Biết gần đây anh đang đeo đuổi một cô gái, nhưng cụ thể là ai thì không rõ. Sau anh có kể về cuộc gặp gỡ buổi tối hôm đó, Bùi Nam nghe đến tặc lưỡi. – Ôi mẹ ơi, anh thực sự là lần đầu yêu đương à. Kỷ Tùy Châu nhíu mày nhìn anh. – Anh thiếu điều chưa nói thẳng với con gái nhà người ta, em là của tôi! Có cần trực tiếp vậy không. Người ta không đánh đuổi anh à? – Không có, chỉ chê tôi già thôi. Bùi Nam cực lực tưởng tượng – Là cô gái trẻ trung lắm à, đủ mười tám chưa? Tôi nói anh biết nha, ngủ với trẻ chưa đủ tuổi vị thành niên là phạm pháp đó. Nói còn chưa xong, một phần văn kiện ập xuống đầu, đập đến anh choáng váng. Bên kia, Doãn Ước nhịn hai ngày không chịu nổi nữa, tối thứ hai ký túc xá bật đèn, mấy người trong phòng cùng ăn vặt tám nhảm, cô liền nói chuyện này ra. Bạn ngồi cùng bàn đang yêu nên phản ứng nhanh nhạy, là người đầu tiên nhảy cẫng lên – Chị hai à, chị rất kiên nhẫn đó. Đã ba ngày trôi qua rồi, chị mới chịu khai. Doãn Ước mỉm cười với cô – Ừ, thì đợi cậu về mới nói mà. Bạn ngồi cùng bàn kích động xông đến muốn ôm cô, bị bạn đối diện giường kéo ra – Tiểu Ước đến chỗ mình đi, đừng để ý nữ ma đầu đó nữa. Nói với mình người đó trông thế nào, đẹp trai không? – Rất đẹp trai. – Đẹp cỡ nào? – Đẹp hơn bất kỳ cành cây ngọn cỏ mà các cậu thích nhất trong trường chúng ta. Gào rú, không ngừng hò hét muốn nổ tung cả ký túc xá nữ. Bởi vì quá ầm ĩ, dì quản lý ký túc đến ghi số điện bị dọa hết hồn, lập tức mắng – Nữ sinh thời nay, vừa học thể dục liền nói “bà dì” ghé thăm, nói về trai thì mê mẩn đến vậy. Thời thế gì đây. Tiếng thét qua đi, trưởng phòng bình tĩnh nhất, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Doãn Ước – Vậy cậu nói thế nào? – Nói thế nào là sao, thì từ chối, không thì sao? Do với tiếc nuối và không cam lòng của hai cô bạn khác, trưởng phòng đặc biệt bình thản. Cô đứng lên vỗ vai Doãn Ước, thấm thía nói – Ước à, câu này cậu được 0 điểm, trả lời sai quá sai rồi. Nói xong cô vung tay, để lại bóng lưng gầy gò cho Doãn Ước. Khoảnh khắc đó, Doãn Ước cảm thấy bóng lưng cô đặc biệt cao lớn. Được gọi là trưởng phòng mà, luôn có chút tài năng nào đó.

đừng nên gặp lại ngoại truyện