🌓 Hôm Nay Cũng Không Thể Ly Hôn Thành Công

visibility 82k star 6 5. Hán Việt: Kim thiên ảnh đế ly hôn liễu mạ. Tác giả: Tiểu Tiên Đồn. Tình trạng: Hoàn thành. Mới nhất: Phần 147. Thời gian đổi mới: 26-05-2020. Cảm ơn: 5 lần. Thể loại: Nguyên sang , Đam mỹ , Hiện đại , HE , Tình cảm , Song khiết 🕊️ , Sinh con , Hào Nếu không thì bạn hãy xem thử những lý do có thể khiến bạn không muốn quan hệ trước hôn nhân để bảo vệ bản thân luôn được bình yên và khỏe mạnh nhé. 1. Bạn có thể mất đi một người bạn tốt. Nếu bạn và người yêu cũ từng quan hệ trước hôn nhân thì sau khi chia Chồng thuơng, yêu vợ nhưng quá hiền, ăn nói thô lỗ, không suy nghĩ sâu xa, không nhanh nhẹn trong kinh doanh. Ưu điểm lớn nhất của anh là siêng năng, cũng khá Tử vi hôm nay ngày 31/8/2022 của 12 con giáp cho thấy người tuổi Tỵ vận thế đi xuống, cẩn thận tiêu tốn của cải vô nghĩa. Tình duyên: Ổn định, hãy dành nhiều thời gian hơn cho nửa kia, đừng lúc nào cũng lấy công việc bận rộn làm cái cớ. Nếu hai người thiếu nhiều Lục soát chữ mấu chốt: Nhân vật chính: Cố Yểu ┃ vai phụ: Cố Cẩm ┃ cái khác: Ngọt sủng, trùng sinh. Một câu giới thiệu vắn tắt: Biểu cô nương hôm nay cũng không muốn tiến cung. Lập ý: Tích cực hướng lên mới có cuộc sống tốt đẹp. Người đăng. luoihoc. Chương Thời gian qua, Diệp Lâm Anh và chồng ly thân. Nữ diễn viên dọn ra ngoài, sống riêng từ đầu tháng 1. Diệp Lâm Anh chia sẻ với Zing: "Những rạn nứt đầu tiên đến từ khi tôi mang bầu em bé thứ hai. Nhiều khi sự việc hôm nay không bởi một sai lầm cụ thể nào. Nó là quá trình Vua Mi-đát đã hiểu ra được điều gì? A. Hạnh phúc không thể xây dựng bằng ước muốn tham lam. B. Hạnh phúc không thể xây Bà còn nói tôi ở nhà bao lâu nay thì làm gì có tí đóng góp nào cho căn nhà đó, nếu chúng tôi ly hôn thì căn nhà vẫn phải của chồng tôi, của các cháu nội chứ không phải chia cho tôi. Nghe mẹ chồng nói đến đây, cổ họng tôi nghẹn ứ vì không ngờ bà lại suy tính như vậy. Lưu ý, trong lần đầu khi chuyển sang đọc cuốn Chuyển Pháp Luân, chúng tôi nghĩ có thể sẽ là tốt hơn nếu học viên sắp xếp hoàn thành việc đọc hết từ đầu đến cuối cuốn sách trong thời gian ngắn. - Ngoài việc đọc Chuyển Pháp Luân, học viên cũng có thể luyện 5 bài cscdlR. Editor Đại Hoàng - Beta MinEm trai đứng dậy, kéo màn ra, nói "Đây này, đang nằm cạnh giường anh đó."Trông thấy Hà Lạp Dương nằm trên chiếc giường còn lại trong phòng, Trần Khác Thanh mới yên tâm thở phào, hắn nhìn em trai, muốn hỏi thêm một vài chuyện mặt em trai hắn thoắt cái trở nên quái đản, vừa kỳ lạ vừa kinh ngạc, muốn nói lại Khác Thanh hỏi "Anh làm sao à?"Em trai chần chừ rồi đưa cho hắn một tờ khăn giấy "Anh, anh khóc..."Lúc này Trần Khác Thanh mới chú ý, đầu ngón tay sờ lên gương mặt mình, ướt. Hắn ngẩn trai ngậm ngùi "Không biết đã bao nhiêu năm rồi em không thấy anh khóc."Trần Khác Thanh hỏi "Tình trạng Hà Lạp Dương vẫn ổn chứ? Em ấy vẫn hôn mê?"Em trai đáp "Anh ấy có tỉnh rồi, tỉnh lại trước anh, nhưng không nói gì, hình như còn hơi chấn động não, rất mệt nên lại ngủ rồi. Rốt cuộc chuyện này là sao? Chồng chồng hai người làm ầm ĩ tới mức leo lên cả mặt báo rồi, không phải chỉ là ly hôn thôi sao?"Ngay từ đầu, không phải chỉ có chuyện ly Khác Thanh trầm mặc."Anh còn sầu não cái gì?" Cậu ta hiếu kỳ, "Ầy, ngã một cú này đã chữa khỏi cái bệnh mặt than của anh chưa? Trong ấn tượng em chưa từng thấy anh biểu cảm phong phú như vậy bao giờ đâu."Bà Hà tới, bà không tới không được, bà cũng chỉ có một người thân là Hà Lạp tối, Hà Lạp Dương tỉnh lại, lúc này đầu óc đã rõ ràng hơn, cậu hỏi bà "Trần Khác Thanh đâu ạ? Anh ấy không có việc gì chứ? Hình như con nhớ anh ấy cũng nhảy xuống cùng con.""Ừ, nó nhảy xuống theo con, nhưng chưa chết, hai đứa con đúng là ngu ngốc." Bà xót xa, lại hỏi, "Có muốn ăn gì không?"Hà Lạp Dương nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu, nói "Con đúng là thứ chuyên hại người, sống đã hại người, chết rồi càng hại người hơn, sao lại có thể như vậy? Ngay cả chết cũng không để con chết."Bà cụ Hà nói "Con mới ba mươi mấy, chết với chóc cái gì? Ta sắp tám chục tuổi rồi mà vẫn còn muốn sống thêm hai chục năm nữa đây này, sống để ghi thêm cái kỷ lục guinness là bà lão sống thọ nhất. Thế giới này tốt đẹp như thế, có thể ngắm nhìn lâu hơn thì ngắm nhìn. Ta mất cha mẹ, mất chồng, mất con, nhưng ta đâu có muốn đi chết."Hà Lạp Dương nghe bà nói vậy thì cảm thấy vô cùng hổ thẹn, cậu im lặng không nói vài giây, lát sau mới đáp "Con không kiên cường được như nội, con là một kẻ yếu đuối."Bà cụ nói "Cái chết là chuyện đáng sợ nhất trên đời, con từng giết người, cũng dám tự sát, ta thấy con chính là người dũng cảm nhất trên đời này, vì sao còn không dám sống?"Lúc trước nhảy lầu là vì suy nghĩ quá cực đoan, quá kích động, hiện tại ngược lại cả trạng thái tinh thần của Hà Lạp Dương đều chìm sự bình tĩnh đến khác thường, cậu thở ra một hơi thật hỏi cậu "Còn muốn tìm đến cái chết nữa không?"Hà Lạp Dương lắc đầu "Không tìm nữa. Con đi tìm cái chết lại thành ra hại người khác bị liên lụy. Lúc nhảy xuống trong lòng con không hề sợ hãi, nhưng khi thấy anh ấy cũng nhảy theo, con lại hoảng hốt."Bà Hà nói "Ta đã nói Trần Khác Thanh là đứa nhỏ tốt, nó đối xử với con tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa.""Bà cũng rất tốt với con." Hà Lạp Dương chân thành đáp, "Mọi người đều đối xử rất tốt với con, bị con liên lụy suốt hai mươi mấy năm, thực xin lỗi. Năm đó chú cũng đối xử tốt với con, là con hại chết chú ấy, vậy mà bà vẫn nhận nuôi con, trên người con vẫn đang chảy dòng máu của kẻ giết chết con trai bà, vậy mà bà không hề so đo tính toán chuyện cũ, còn cho con đi học."Bà Hà không oán không hận, bà cười "Ta chưa từng nghĩ bị con liên lụy, con là đứa nhỏ con trai ta liều cả mạng sống để cứu về, lúc đó ta nghĩ, nếu ta bỏ mặc con không quan tâm, há chẳng phải con trai ta chết vô ích. Nhưng ta cũng từng sợ hãi, sợ ta dạy dỗ không tốt, lại sợ con bẩm sinh tính tình đã giống ba con, ngộ nhỡ nuôi hổ sinh họa thì sao? Vì thế đến thời niên thiếu, cảm thấy con có xu hướng thích đàn ông, ta thực sự rất sợ, hồi đó ta vô cùng nghiêm khắc với con, con có còn nhớ không? Không ngờ đứa nhóc mà con dẫn về lại là Trần Khác Thanh, đây chắc xem như là duyên phận? Nếu đổi thành đứa con trai khác, rất có thể ngay chính lúc đó ta đã bắt đầu chán ghét con rồi."Hà Lạp Dương nói "Anh ấy gặp lại con lần nữa, xem như là bất hạnh của anh ấy."Bà cụ Hà nói "Con không hỏi, sao biết nó cảm thấy là may mắn hay bất hạnh? Ta cảm thấy hai đứa rất giống nhau, trước kia lúc nào con cũng oán trách Trần Khác Thanh miệng như cái hũ nút, nhưng chính con cũng chẳng tốt hơn, có chuyện gì rành mạch hỏi nó cho ra nhẽ không được sao? Cả ngày chỉ ngồi nghĩ vớ vẩn, bảo nó không thật lòng thích con, không thật lòng thích con nó lại không chút do dự nhảy lầu cùng con?"Hai mắt Hà Lạp Dương ướt ra ngoài những chuyện đáng sợ kia, cậu còn nhớ lại rất nhiều sự việc, hai người cũng từng trải qua những lúc nghi ngờ, hiềm khích, Trần Khác Thanh còn từng cầu hôn cậu một lần, lần đó tổ chức rất long trọng, vào ngày kỉ niệm ba năm chính thức quen nhau, hắn còn mời tới một dàn nhạc, ôm hoa hồng cùng nhẫn... khi đó trên mặt hắn cũng có cảm xúc, đỏ mặt, lắp bắp, nói "Dương Dương, kết hôn với anh nhé."Khi đó cậu đồng ý không hề do dự, hôm đến thăm mẹ còn vui mừng thông báo với bà, kết quả bà chết ngay trước thần cậu bất ổn một năm, Trần Khác Thanh cũng không quản cực nhọc ngày đêm chăm sóc cậu suốt một năm, lúc cậu điên điên khùng khùng hắn cũng chưa từng bỏ rơi cậu, chưa từng nói một câu nặng lời với cậu, nhưng biểu cảm Trần Khác Thanh thể hiện ra cũng ngày một nóng nảy đã sớm bị mài nhẵn từ chợt nhớ, trên tay Trần Khác Thanh có một hàng dấu răng, không biết từ đâu mà ra, hỏi hắn, hắn trước giờ chưa từng nói với trị trong nước không có hiệu quả, sau này Trần Khác Thanh đưa cậu ra nước ngoài điều trị, được bạn bè giới thiệu mà tìm đến một bác sĩ thôi miên, giúp cậu quên hết đi những kí ức đáng sợ năm xưa. Sau đó cậu trở lại bình thường. Quên sạch mọi chuyện, cậu trở lại làm người bình thường, chỉ có Trần Khác Thanh một mình gánh vác tất cả mọi đau giờ, chuyện cậu nhớ tới nhiều nhất không phải những chuyện đáng sợ năm xưa, mỗi khi nhắm mắt lại, trong đầu cậu lại nhớ tới hình ảnh Trần Khác Thanh cõng mình đi trong đêm tối, giống như không có điểm Khác Thanh trả cậu về với thế giới ngập tràn ánh sáng, mà chính bản thân hắn, suốt hai mươi bảy năm qua, vẫn một mình bị vây hãm trên con đường nhỏ lầy lội, thất thểu cất bước về phía trước, chưa từng thoát ra cậu, hắn mài nhẵn tất cả gai góc trên người mình."Cho dù anh ấy thích con thì sao? Con là đứa chuyên liên lụy người khác, đã trói buộc anh ấy quá nửa cuộc đời. Con từng nghĩ, rốt cuộc vì sao anh ấy lại muốn quay trở về năm tám tuổi? Nhưng giờ, con cũng mong anh ấy có thể trở lại năm tám tuổi, nếu anh ấy không gặp gỡ con, cuộc sống của anh ấy sẽ tốt đẹp biết bao...""Vậy con tự mình hỏi nó đi." Bà Hà nói."Phải hỏi thế nào?" Hà Lạp Dương ngẩn người."Con với nó nằm cùng một phòng bệnh, nó đang ở ngay kế bên." Bà cụ cười, nụ cười mang theo chút xảo Lạp Dương "..."Bà Hà hùng hồn nói "Ai kêu hai đứa chưa nói chuyện với nhau tử tế bao giờ, lần này có thể ngồi nói chuyện tử tế rồi chứ?"Trần Khác Thanh vén tấm mành che, bước tới trước mặt cậu "Dương Dương, trước giờ anh chưa từng nghĩ mình bị em liên lụy.""Hai đứa nói chuyện đi, ta ra ngoài trước." Nói rồi, bà Hà rời khỏi phòng, còn đóng cửa lại giúp hai phòng yên tĩnh biết qua bao lâu, Trần Khác Thanh lại mở miệng, Hà Lạp Dương chưa từng nghe giọng hắn dịu dàng đến vậy "Dương Dương, cả đời này, chuyện anh hối hận nhất chính là vào năm tám tuổi không thể cứu được em, khiến em phải trải qua nhiều chuyện đáng sợ như vậy." Hà Lạp Dương thật không nghĩ tới, chuyện Trần Khác Thanh phản lão hoàn đồng còn chưa được giải quyết, Tiểu Vũ lại gây chuyện, dỗ kiểu gì cũng không Khác Thanh nói không biết xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn trấn an cậu "Đối với trẻ con mà nói, ly hôn là chuyện rất đáng sợ. Chắc tại hôm nay ở lớp có đứa cười nhạo nó..."Hà Lạp Dương bất mãn nói "Anh ở ngay cạnh đấy mà cũng không bênh con?"Trần Khác Thanh đau đầu "Anh đâu thể ngăn người khác nói chuyện được."Hà Lạp Dương nói "Vậy anh an ủi nó mấy câu cũng được."Trần Khác Thanh nhìn cậu "An ủi kiểu gì? Nói ba vẫn chưa kí đơn ly hôn, vẫn chưa chính thức ly dị?... Hay là nói em không định ký đơn ly hôn nữa?"Hà Lạp Dương nói "Cái kia... chắc chắn vẫn sẽ ký. Anh nhìn tôi vậy làm gì?"Trần Khác Thanh nói "Trước kia Tiểu Vũ đi nhà trẻ chẳng phải cũng từng bị cười nhạo sao?"Hà Lạp Dương tất nhiên vẫn còn nhớ, bởi vì gia đình họ không phải gia đình có cha mẹ bình thường, ở trong nước luật pháp cho nam nam kết hôn vẫn chưa được thông qua, hai người họ là ra nước ngoài kết hôn. Vốn dĩ hai người đàn ông kết hôn đã là chuyện hiếm thấy trong nước, còn có tiền mà đi thuê đẻ mướn lại càng hiếm hơn. Trước đây mỗi lần nhà trẻ tổ chức họp phụ huynh, cơ bản đều là cậu làm đại diện tham gia, những đứa nhỏ khác đa phần đều là mẹ đi, trong nước chuộng kiểu giáo dục gà trống nuôi con, có bà mẹ còn ngưỡng mộ cậu, nói "Anh chiều bà xã nhà anh quá."Hà Lạp Dương đều chỉ gượng cười ha ha cho qua chuyện, ngại không nói mình không có vợ, trong nhà chỉ có một ông xã. Nhưng việc đón con là hai người luân phiên, Tiểu Vũ đương nhiên đều gọi hai người là "ba", phụ huynh cùng những đứa nhỏ khác khó hiểu, đứa nhỏ này sao lại có tới hai người cha, sao lại không có mẹ?Có đứa nhóc tới hỏi nó "Sao cậu không có mẹ thế?"Tiểu Vũ cũng mờ mịt, nó sinh ra đã sống trong thế giới của hai người cha, cho rằng những đứa nhỏ khác đều có hai người cha, nó còn thấy lạ vì sao bạn khác không có hai ba ba nữa kìa?Đám nhỏ nói cho nó biết, mọi người đều có một người cha và một người mẹ, đứa này có, đứa kia cũng có, chỉ có nó là không, Tiểu Vũ kinh hãi, bị cả đám vây hỏi "Vì sao cậu không có mẹ?"Nó cũng không biết là vì sao, bị đám bạn vây hỏi tới mức bật khóc, chạy về khóc lóc hỏi ba "Vì sao con không có mẹ?"Trần Khác Thanh và Hà Lạp Dương bị hỏi thì không biết phải trả lời ra sao, Trần Khác Thanh còn hỏi cậu "Hay là, sau này để con gọi em là mẹ đi?"Suýt nữa thì nổ ra bạo lực gia này Tiểu Vũ lại bị đứa nhỏ khác hỏi "Vì sao nhà cậu có tận hai ba ba?", Tiểu Ung xông lên, cười nhạo "Vốn đã có rồi, nhà tôi cũng có hai ba ba, hai ba ba thì làm sao?"Đám nhỏ đương nhiên không nói được cụ thể vì sao có hai người ba thì nên bị cười nhạo, hơn nữa Tiểu Ung Tiểu Húc cũng có hai ba ba, vậy biết đâu gia đình có hai người ba cũng là bình Vũ tìm được đôi song sinh nhà họ Thiệu cùng hợp lại sưởi ấm cho nhau, hai đứa nó cũng có hai người cha, cho nên Tiểu Vũ với Tiểu Ung rất thân thiết, rất quý trọng người bạn này. Dù đôi lúc Tiểu Ung bắt nạt nó, nhưng chỉ cần nó xin lỗi, Tiểu Vũ sẽ mềm lòng mà tha thứ, nó thật sự chẳng có mấy ai là bạn. Bộ dáng của Tiểu Ung rất đáng yêu, người khác hỏi nó về vấn đề này, nó rất hùng hồn, tỏ vẻ có hai người cha là chuyện cực kỳ vinh quang, đám nhỏ khác cũng tin sái bắt buộc phải chọn con mình là "người đi bắt nạt" hay "người bị bắt nạt", đại bộ phận các bậc phụ huynh sẽ đồng ý cho con mình là người đi bắt nạt, tối thiểu cũng không bị chịu thiệt... Đương nhiên, vừa không bắt nạt ai cũng không bị ai bắt nạt, không đi kiếm chuyện mới là tốt Vũ là đứa nhỏ rất ngoan, xưa nay chưa từng khóc nháo đòi thứ gì, đây là lần đầu tiên nó lăn lộn đòi ăn vạ, Hà Lạp Dương không biết phải làm sao mới tốt, trong lúc nóng vội, cậu nói "Vẫn chưa ly hôn, vẫn chưa ly hôn, ba lớn con đang đi công tác thôi."Nói vậy cũng không Vũ thấy mình làm ầm ĩ lên vậy đúng thật có chút hiệu quả, vô cùng vui sướng, hôm sau hưng phấn chạy đi tìm Tiểu Ung "Cậu nói đúng thật! Đúng là có tác dụng!"Mấy đứa nhóc túm tụm với nhau hiến kế cho Tiểu Vũ "Cậu giấu hết bút trong nhà đi, ba cậu không có bút để ký, sẽ không ly hôn nữa!""Cậu kêu họ sinh thêm cho cậu em trai em gái đi! Ba mẹ Tiểu Bạch vốn cũng định ly hôn, nhưng mẹ cậu ấy lại mang thai em gái, cho nên không ly hôn nữa.""Làm sao để hai ba sinh em bé?""Cái này tớ biết! Phải thành người lớn, sau đó ngủ chung chăn với nhau, vậy là có em bé rồi."Tiểu Vũ nóng lòng muốn thử "Vậy tớ đợi ba lớn về, rồi để ba lớn ba nhỏ ngủ với nhau là được hả?""Để họ uống rượu ấy, uống rượu xong họ sẽ ngủ với nhau. Sau đó cậu sẽ có em trai em gái."Lại có đứa khác phẫn nộ bất bình nói "Có em trai, nó sẽ tranh đồ với cậu..."Tiểu Vũ là đứa nhỏ rất hào phóng, đáp "Tớ đồng ý chia, nếu ba không ly hôn, tớ tình nguyện chia một nửa đồ ăn vặt của tớ cho em trai."Trần Khác Thanh không nghe tiếp được nữa, một đám nhóc thảo luận cái gì mà sinh em bé đúng là quá kỳ ba, tụi nó vẫn còn đang là lũ nhóc đó. Huống hồ cái thân thể hiện giờ của hắn có tâm mà không có lực, có lực hắn cũng chẳng thể làm Hà Lạp Dương sinh em bé được, Hà Lạp Dương không có cái công năng sinh lý kia. Hắn thở dài, gia nhập cuộc thảo luận, nói "Để ba nhỏ em biết được mình vẫn còn yêu ba lớn là được rồi."Cách nói này quá mơ hồ trừu tượng, Tiểu Vũ không hiểu "Là sao ạ?"Trần Khác Thanh nghĩ một lát, nói "Về nhà em bảo với ba, là cuối tuần muốn tới thành phố S ngắm biển."Tiểu Vũ hỏi "Vì sao phải tới đó? Đấy là chỗ nào ạ?"Trần Khác Thanh uyển chuyển đáp "Đấy là nơi ba lớn ba nhỏ của em định tình."Tiểu Vũ bừng tỉnh đại ngộ "ồ" lên một tiếng, nói "Nhưng anh Tiểu Minh ơi, "định tình" là gì ạ?"Trần Khác Thanh "..."Trần Khác Thanh ngại không nói rõ, uyển chuyển nói thành "định tình", chứ nói trắng ra... đó là nơi lần đầu tiên hắn ngủ với Hà Lạp Lạp Dương nghe Tiểu Vũ làm ầm ĩ nhất quyết đòi tới chỗ kia chơi thì ngây ngẩn cả Vũ không đòi đi nơi khác, cố tình lại muốn tới nơi này, thật sự chỉ là trùng hợp?Hà Lạp Dương đóng cửa hỏi Trần Khác Thanh rốt cuộc là chuyện Khác Thanh mặt không đỏ lấy một chút, đáp "Tiểu Ung bày cho Tiểu Vũ đấy, nói trước kia ba nó đưa nó tới đó chơi. Tiểu Vũ muốn đi, anh cũng hết cách."Mèo con đang vùi đầu ăn thức ăn cho mèo đột nhiên ngồi xuống, nhìn hai người, meo meo hai tiếng, liếm giả có lời muốn nói Ngày mai, là ngày 14 vào V, chap mới tối thiểu sẽ là 1 vạn 13 sẽ up thêm chương nữa. Hà Lạp Dương hỏi xin bà bức ảnh, sau đó cầm tới tiệm chụp ảnh phục chế lại một tấm khác, còn sửa lại một số chỗ do ẩm mốc làm nhòe, sau khi làm nét lên thì nhìn rõ hơn rất sự gần như giống cậu hồi nhỏ như đúc. Đây có được tính là chuyện thần kỳ không?Kì thực Hà Lạp Dương không nhớ rõ lắm, ảnh hồi bé của cậu đều đã bị mẹ đốt hết, chỉ còn mỗi một tấm, cậu từng cho Trần Khác Thanh xem, hình như... là ở nhà bà đi, hôm khác rồi tìm. Cậu không phải thần thám Poirot, bên cạnh cũng chẳng có Hastings, một mình lén lút tự tra, trong một ngày làm sao phá án được?Thời gian không còn sớm nữa, về nhà trước Lạp Dương đã nhờ Lục Phỉ Nhiên đón hai đứa nhỏ, thấy sắc trời không còn sớm, phải đến nhà anh đón Tiểu Vũ và Trần Khác Thanh Lạp Dương ra khỏi tiệm chụp này đã gần tới hoàng hôn, sắc chiều giăng lạnh tốc thẳng vào mặt, Hà Lạp Dương cảm thấy đầu hơi nhoi nhói đau, lên xe, lái đi một đoạn, chợt cậu nhìn thấy phía trước có một hộ gia đình, một ngôi nhà bằng đất, một cây long não rất cao nghiêng nghiêng vẹo vẹo, trông như muốn đè sập bức tường bao quanh ngôi nhà đã nhiều năm không tu quen Lạp Dương dừng xe đi xuống, bước qua nhà này đã bị bỏ hoang, cửa cũng đã mục nát, để bỏ ngỏ không khóa, trên đất là một tầng lá rụng thật dày, ẩm ướt, hư thối, mềm nhũn, giẫm lên có ảo giác như đang bước đi trên vũng bùn lầy, chỉ sợ sơ ý một cái sẽ sa chân vào hố. Cậu ngửa đầu nhìn, tình trạng của cây này không tốt lắm, đã sắp chết rồi. Cậu lại gần hơn chút nữa, phát hiện thân cây quấn một dây thép, cao trên rễ cây khoảng bảy tám chục centimet, cậu phải ngồi xuống mới nhìn rõ, dây thép đã hoàn toàn ghìm chặt vào cây, có lẽ đã có ở đây được vài năm, chính dây thép này là nguyên nhân khiến cái cây hấp cây khắc một vài văn tự lung tung, phỏng chừng là do trẻ con làm, đúng là không có gia giáo. Cậu nghĩ, trở về phải lấy chuyện này giáo dục Tiểu Vũ, dạy nó không được làm loại chuyện không có đạo đức công cộng nghĩ, chợt trông thấy dây thép quấn bên sườn cây đại thụ có treo một tấm thiết bài, phía trên loang lổ những vết bẩn, có lẽ là do người buộc dây thép để lại, lòng sinh hiếu kỳ, cậu đưa tay lật bài lại, mặt trên hình như có khắc chữ gì lau bụi bẩn trên tấm bài, những chữ trên đó không biết được khắc bằng gì, còn rất rõ ràng, vừa nhìn liền biết là nét chữ của trẻ con, mặc dù hơi non nớt nhưng rất ngay ngắn chỉnh tề, trên đó viết một câuLâm Hướng Dương + Trần Khác Thanh = Bạn tốt cả khi nhìn rõ những chữ này, đầu ngón tay cậu giống như bị rắn độc cắn, vội vàng ném tấm bài cậu túa ra mồ hôi lạnh, đầu càng đau dữ mơ hồ dường như có một vài hình ảnh vụt thoáng lên trong đầu, chúng giống như những con rắn thon dài sặc sỡ sắc màu, vặn vẹo không ngừng, muốn tìm cơ hội chui vào trí nhớ cậu, cậu khao khát muốn biết chân tướng, nhưng bản năng càng thêm sợ mắt bắt đầu hoa lên, hô hấp khó nhìn quanh bốn phía, hoàng hôn buông xuống căn nhà cũ, nhiễm lên một màu đỏ sậm như máu, căn nhà bắt đầu vặn vẹo, bao vây lấy cậu, bên tai dường như vang lên tiếng cười của trẻ con, ngây thơ mà quỷ đỡ tường, đứng không vững, nắm chặt ngực áo, có cảm giác như bản thân là một con cá mắc cạn, không thể hô hấp, bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu."Cậu là ai!"Một tiếng quát giận dữ vang lên giống như xé mở lớp vải bọc thi thể càng quấn càng chặt trên người tỉnh táo lại, hổn hển hít lấy từng ngụm không khí, sau đó ngước mắt lên, trông thấy một cụ bà tóc bạc trắng da điểm đồi cụ giơ cây chổi "Cậu chạy vào nhà người ta làm gì?"Cậu đứng dậy, mồ hôi như tắm, gió thổi qua lạnh run, cậu suy yếu nói "Xin lỗi cụ... con không biết nơi này có người ở, con đi bên ngoài thì nhìn thấy cái cây này, nên vào xem... Trước đây con từng sống ở gần đây."Bà lão bán tín bán nghi cầm chổi vung vung "Sao ta lại không biết cậu?"Bà một mực nhìn chăm chăm khuôn mặt cậu, khiến cậu không thoải giơ hai tay lên tỏ vẻ đầu hàng "Con xin lỗi, con xin lỗi, con đi ngay bây giờ."Hà Lạp Dương cẩn thận vòng qua người bà, đang chuẩn bị đi, bà lão lại kéo cậu lại, hỏi "Thằng nhóc này, cậu tên là gì?"Hà Lạp Dương giật mình kinh hãi lùi lại hai bước, để bà không chạm vào mình, vào lúc này cậu sao dám khai tên thật, cậu nhớ tới rất nhiều tình tiết đáng sợ sau khi giao tên thật trong những câu chuyện ma quỷ, nhưng lại sợ nếu không nói bà sẽ quấn lấy mình không tha, tim cậu đập bình bịch, đầu nóng lên, cái tên năm lần bảy lượt xuất hiện trong ngày hôm nay chợt nảy lên, cậu cuống quá, buột miệng nói "Con, con tên Lâm Hướng Dương."Bà lão sững Lạp Dương quay lưng chạy đi, vội vàng lên xe. Vừa khởi động xe đi được một đoạn ngắn, nhìn lên kính chiếu hậu thấy bà lão đầu bù tóc rối bộ dạng như quỷ đang đuổi theo mình, cậu hoảng loạn đạp thẳng chân đã đóng chặt cửa sổ, cậu vẫn nghe thấy bà lão bên ngoài vừa chạy vừa hô "Dương Dương, ta là bà nội đây, con đợi nội, con đợi nội với..."Còn đợi nữa, cậu sắp bị hù chết luôn giống như không muốn sống mà lao nhanh, không lâu sau, liếc thử kính chiếu hậu, rốt cuộc cũng không còn trông thấy bóng dáng bà lão kia thở phào nhẹ nhõm một hơi, cậu chuyển tầm nhìn về phía trước, mới chớp mắt một cái bóng đen đột nhiên lao thẳng vào cửa sổ lên một tiếng chói vã đạp phanh xe, cửa kính trước xe bị vỡ thành một vết lõm ngoằn ngoèo như tơ nhện, máu bắt be bét, bên trên còn dính mấy cọng lông quạ, một con quạ đâm vào đầu xe cậu chết ngắc, xác quạ dính bê bết máu từ từ trượt này quá cmn giống chuyện ma. Khắp người Hà Lạp Dương đều cảm thấy không đánh bạo xuống xe, kéo con quạ đen còn đang co giật chưa chết hẳn vội vàng trở lại xe, run rẩy ấn cần gạt nước, không biết vì sao, nước không phun ra ngay, chỉ có cần gạt nước di động, đem máu tán kín mặt xe.... Mẹ xuống xe lần nữa, thấy lông quạ dính lại làm tắc đường dẫn, đành phải tự tay lấy xuống, cả bàn tay cũng bê bết quạ trước xe cuối cùng cũng được rửa sạch, cậu lần nữa khởi động đoạn đường thấp thỏm lo sợ, sợ lại có con quạ nào đâm vào đầu xe, càng sợ bà lão quái dị kia đuổi kịp, không dám đi nhanh, cũng chẳng dám đi chậm, ngay cả đầu cũng không dám ngoái lại, sợ sẽ trông thấy khuôn mặt già nua dán lên cửa dù vậy, cậu vẫn tới nhà Lục Phỉ Nhiên trước tám vàng đi vào, hỏi "Hai đứa nhỏ nhà em đâu?""Đang làm bài trên gác..." Lục Phỉ Nhiên nói, quay ra nhìn thấy cậu thì sửng sốt, "Trời ạ, sao người cậu đầy máu thế này? Đã xảy ra chuyện gì?"Lúc này Hà Lạp Dương mới nhận ra trên cổ tay áo mình toàn là máu, chắc bị dính lúc xử lí con quạ chết, kệ rượu bên cạnh vừa vặn là một mặt kính, Hà Lạp Dương trông thấy bộ dạng hiện tại của mình, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt luống cuống, giống như tội phạm giết người bỏ mặt Lục Phỉ Nhiên có chút khó nhíu mày, hỏi Hà Lạp Dương "Cậu xảy ra chuyện gì?"Hà Lạp Dương vội đáp "Không có gì, không có gì... Chỉ là đi trên đường gặp chút sự cố nhỏ."Dường như chọc phải công tắc nào của Lục Phỉ Nhiên, anh hùng hùng hổ hổ lao ra ngoài, Hà Lạp Dương không hiểu sao thấy hoảng hốt, vội đuổi theo, Lục Phỉ Nhiên thấy vết lõm trước xe cùng chút máu còn sót lại, ánh mắt trở nên sắc bén "Cậu gây tai nạn rồi bỏ chạy? Hà Lạp Dương, anh là bạn cậu anh mới nói cho cậu, làm sai chuyện gì thì phải chịu trách nhiệm, cậu không được trốn chạy.""Em không có đâm chết người!" Hà Lạp Dương oan uổng nói, "Em, em chỉ đâm chết một con quạ thôi."Lục Phỉ Nhiên có ba phần tin, bảy phần hoài nghi, anh chán ghét nói "Cậu đừng lừa anh... Trước đây anh chưa nói cho cậu biết, ba mẹ anh chính là bị người ta đâm chết, vốn còn có khả năng cứu sống, nhưng kẻ gây tai nạn lại bỏ chạy, vứt hai người họ trên đường, không ai cứu giúp, cuối cùng người qua đường gọi xe cấp cứu tới thì đã muộn. Bình sinh anh ghét nhất kẻ gây ra chuyện rồi bỏ trốn."Hà Lạp Dương không ngờ lại có chuyện như vậy, cậu sửng sốt, song vẫn cố gắng giải thích "Không phải, thật sự không phải, em chỉ đâm chết một con chim, không có đâm chết người, em, hôm nay em tới thành phố K, anh có thể xem camera lộ trình trên xe, không tin ngày mai anh xem bản tin thành phố K xem có thấy vụ tai nạn đâm chết người rồi bỏ trốn nào không."Hà Lạp Dương sốt ruột nói, chợt nhìn thấy bên cạnh gương chiếu hậu còn dính một cọng lông quạ, vội lấy xuống cho Lục Phỉ Nhiên xem, lúc này Lục Phỉ Nhiên mới như thoát khỏi hiềm nghi giết người không biết từ đâu rơi Lạp Dương còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, chợt nghe thấy một giọng nói non nớt của trẻ con, là Trần Khác Thanh đang nói chuyện "Chú Hà, chú đến thành phố K làm gì?"

hôm nay cũng không thể ly hôn thành công