🎊 Nhạc Linh San Và Lâm Bình Chi
Năm trước con hẹn đầu xuân sẽ về. nay én bay đầy trước ngõ. mà tin con vẫn xa ngàn xa. ôi nhớ xuân nào thuở trời yên vui. nghe pháo giao thừa rộn ràng nơi nơi. bên mái tranh nghèo ngồi quanh bếp hồng. trông bánh chưng ngồi chờ sáng. đỏ hây hây những đôi má đào. Nếu con
Mẫu thiết kế corel chim chóc làm bình phong tròn cho khách khắc lase r. +++++ Chúng tôi Nhận Thiết kế Vẽ logo, vẽ file vector (vec tơ) bằng corel, AI (Illustrator) , vẽ file auto cad cho máy khắc cắt laser- decal - cnc. khắc vẽ file corel cho máy cắt decal , tem nhãn, - Nhận vẽ file corel vector cho sản phẩm thêu, thiết kế áo xe
Thiết bị đọc thân nhiệt, sát khuẩn và điểm danh vân tay. Bình Dương tự tin, linh hoạt và phát triển. Bình Dương tự tin, linh hoạt và phát triển. Chia sẻ và yêu thương. Chia sẻ và yêu thương. PHIM SITCOM|| TÌNH CÔNG NHÂN TÌNH CÔNG NHÂN - TẬP 12||TRUYỀN HÌNH BÌNH DƯƠNG
Ngoại hình "bụng bia" của Hoài Lâm gây chú ý. GiadinhNet - Hoài Lâm rục rịch trở lại với làng âm nhạc khiến fan của anh hồi hộp chờ đón. Tuy nhiên, ngoại hình của nam ca sĩ lại gây chú ý hơn. Hoài Lâm từng sở hữu vẻ ngoài điển trai và nổi tiếng chẳng kém Sơn Tùng M-TP.
Nhà bà Nguyễn Thị Chi tường bị nứt toát. Rạch Bà Lồ bị "biến dạng" Theo Ban Chỉ huy Phòng chống thiên tai và tìm kiếm cứu nạn tỉnh Bình Dương, nguyên nhân gây ra tình trạng sụt lún là do bờ rạch Bà Lồ nằm ở địa phận tỉnh Đồng Nai bị bồi lắng, dẫn đến thay đổi dòng gây chảy xói về vị trí bờ
Cửu thực khinh thân bất lão, duyên niên thần tiên. Nhất danh Long Chi. Sanh san cốc. XÍCH CHI Xích Chi vị khổ bình. Chủ trì hung trung kết, ích tâm khí, bổ trung, tăng trí tuệ, bất vong. Cửu thực khinh thân bất lão, duyên niên thần tiên. Nhất danh Đan Chi. Sanh san cốc. HOÀNG CHI Hoàng Chi vị cam bình.
Tải nhạc sàn Mp3 miễn phí về máy nhanh nhất, nghe nhạc sàn hay trực tuyến, tải nhạc sàn mới tốc độ cao. TaiNhacMp3.Biz - Kho tải nhạc sàn Mp3 hay, tải video nhạc sàn mới miễn phí, Xem video nhạc sàn và nghe nhạc sàn trực tuyến với các bài hát nhạc sàn tuyển chọn hay nhất
Trịnh Thăng Bình Thảo Trang Tăng Phúc Hoài Lâm Uyên Linh Hương Giang Idol Trung Quân Idol Đông Nhi Minh Hằng. OK. Nghe nhạc nhanh hơn với app Keeng. Mạng xã hội Keeng: Âm nhạc . Cơ quan chủ quản: Công ty Truyền thông Viettel (Viettel Media) - Chi nhánh Tập đoàn Công nghiệp - Viễn thông
Lâm Chí Dĩnh bất ngờ khoe vợ và cặp sinh đôi trên sân khấu khiến fan dậy sóng. Bạch Liên Hoa 18:10 - 01/03/2018. Ngày 28/02 vừa qua, Lâm Chí Dĩnh đã thu hút sự chú ý của mọi người khi tổ chức sự kiện ra mắt album ca nhạc kỷ niệm 25 năm gia nhập làng giải trí. Dù đã 44
CsJifd. Nhạc Linh San là nhân vật nữ trong tác phẩm Tiếu Ngạo Giang Hồ của Kim Dung. Nhạc Linh San là con gái của Nhạc Bất Quần, trưởng môn nhân phái Hoa Sơn và Ninh Trung Tắc, sau này là vợ của Lâm Bình Chi. Ở gần đoạn kết tiểu thuyết, Nhạc Linh San bị chính chồng mình là Lâm Bình Chi giết chết nhưng vẫn hết lòng yêu và nhờ cậy Lệnh Hồ Xung bảo vệ Lâm Bình Chi. Nhạc Linh San là nhân vật tiêu biểu cho một phụ nữ bất hạnh, bị chính cha ruột của mình dùng làm mồi nhử trong âm mưu tranh đoạt Tịch tà kiếm pháp của nhà họ Lâm. Nhạc Linh San là con gái duy nhất của vợ chồng Nhạc Bất Quần, Ninh Trung Tắc, nàng lớn lên ở cùng với phái Hoa Sơn và thường được mọi người gọi là Tiểu sư muội. Từ nhỏ, nàng thân thiết với Lệnh Hồ Xung, người hết mực thương yêu và chiều chuộng nàng. Từ khi lớn lên, mọi người đều nhận ra được tình yêu giữa Nhạc Linh San và Lệnh Hồ Xung, một tình yêu bắt nguồn từ đôi bạn thanh mai trúc mã. Cả hai dù chưa ngỏ lời và ước hẹn nhưng đã như ngầm hiểu tình cảm trong lòng nhau, thậm chí còn cùng nhau luyện riêng một thứ kiếm pháp tên là Xung Linh kiếm pháp. Tình yêu của hai người từng khiến tiểu ni cô Nghi Lâm bất chợt nổi cơn ghen khi nghe Lệnh Hồ Xung thao thao bất tuyệt kể về "Tiểu sư muội" của mình. Nhạc Linh San là hình mẫu của một thiên kim tiểu thư con nhà võ, được chiều chuộng và rất hiếu thắng. Khi Lệnh Hồ Xung bị thương nặng gần chết bởi Đào cốc lục tiên, Nhạc Linh San đã lấy trộm bí kíp Tử hà bí lục của Nhạc Bất Quần đem cho Lệnh Hồ Xung luyện và dẫn đến việc Lục Đại Hữu bị giết chết một cách mờ ám. Tuy nhiên, tình cảm của Nhạc Linh San với Lệnh Hồ Xung đã chính thức thay đổi khi Lâm Bình Chi gia nhập Hoa Sơn. Theo Trần Mặc, sở dĩ Nhạc Linh San dù ban đầu yêu Lệnh Hồ Xung nhưng sau đó nhanh chóng yêu Lâm Bình Chi là do Lâm Bình Chi sau khi trải qua thảm kịch gia đình tan nát, tính cách thay đổi hẳn, trở nên hướng nội, thâm trầm, già trước tuổi, khác hẳn với một Lệnh Hồ Xung lãng mạn, "thiếu đứng đắn",... Chính tính cách đó thúc đẩy sự thay đổi cách nhìn của Nhạc Linh San, từ vai trò người chinh phục, người che chở, biến thành toàn tâm toàn ý ngưỡng mộ. Sở dĩ như thế, nguyên nhân bên ngoài là Lâm Bình Chi muốn sớm báo thù rửa hận, chỉ chăm chăm học võ luyện công, luôn luôn học hỏi nàng, chứ không nghĩ ngợi gì khác. Nhưng càng như vậy càng kích thích ý muốn chinh phục của Nhạc Linh San, đồng thời cũng càng khiến nàng kinh ngạc phát hiện cái mới ở Lâm Bình Chi. Nguyên nhân sâu xa hơn, tính cách đó của Lâm Bình Chi vừa hay phù hợp tiêu chuẩn thẩm mỹ của Nhạc Linh San. Nói đơn giản, tính cách đó rất giống tính cách của Nhạc Bất Quần. Sau khi Lệnh Hồ Xung bị Nhạc Bất Quần gán cho toàn bộ những tội xấu xa, Nhạc Linh San đã thực sự yêu Lâm Bình Chi và quyết giúp chàng tìm Tịch tà kiếm phổ, giúp chàng báo thù nhà. Và Nhạc Bất Quần đã khéo léo dàn dựng màn kịch gả con gái cho Lâm Bình Chi để hòng che mắt Lâm Bình Chi việc mình chiếm đoạt Tịch tà kiếm phổ. Sự bất hạnh đã đến với Nhạc Linh San khi Lâm Bình Chi đã khám phá ra âm mưu của Nhạc Bất Quần, cố công đoạt lại Tịch tà kiếm phổ, đồng thời "dẫn đao tự cung" - tự thiến mình để luyện Tịch tà kiếm pháp, khiến cho Nhạc Linh San cưới một anh chồng bạc hãnh, làm vợ mà không được hưởng niềm hạnh phúc chăn gối của vợ chồng, bên ngoài phải giả mặt hạnh phúc để yên lòng cha mẹ, bên trong thì trong lòng nổi sóng, bao nỗi băn khoăn về nguyên căn việc đó. Sau khi Nhạc Bất Quần giành chiến thắng trong đại hội hợp nhất Ngũ Nhạc kiếm phái, Lâm Bình Chi thì thành công trong việc trả thù nhà bằng việc giết chết Dư Thương Hải, Mộc Cao Phong đồng thời cũng bị mù, Nhạc Linh San đã được Lâm Bình Chi cho biết toàn bộ sự thật về cha mình và chồng mình - những người đàn ông không đầy đủ. Dù rất đau lòng trước sự thực này, Nhạc Linh San vẫn hết lòng yêu Lâm Bình Chi và tình nguyện theo chàng. Lâm Bình Chi cũng nói rõ với Nhạc Linh San những âm mưu thâm độc của Nhạc Bất Quần nhằm chiếm đoạt Tịch tà kiếm phổ của nhà họ Lâm. Lâm Bình Chi cũng dự đoán được những thủ đoạn sắp tới của Nhạc Bất Quần khi biết Lâm Bình Chi đã đoạt lại và luyện được Tịch tà kiếm phổ. Nhạc Linh San muốn tìm nơi ẩn thân cùng Lâm Bình Chi nhưng Lâm Bình Chi lại toan tính đối phó với Nhạc Bất Quần bằng những thủ đoạn tàn độc khác. Nhạc Linh San rơi vào tình cảnh bất hạnh cùng cực vì không thể lựa chọn bỏ mặc cha hoặc bỏ mặc chồng. Bỏ mặc cha thì chồng hại cha, bỏ mặc chồng thì cha hại chồng. Nhạc Linh San cũng không thể theo cha mà cũng không thể theo chồngsau cùng quyết định xuống tóc đi tu đoạn tuyệt tất cả những khổ đau về gia đình, tình yêu. Sau khi nghe lời thuyết phục của Lao Đức Nặc liên kết với Tả Lãnh Thiền để đấu với Nhạc Bất Quần, Lâm Bình Chi đã nhẫn tâm giết chết Nhạc Linh San. Trước khi chết, nàng trăng trối với Lệnh Hồ Xung nhờ chiếu cố và bảo vệ Lâm Bình Chi vì Lâm Bình Chi đã bị đui mù và trơ trọi. Lệnh Hồ Xung nhận lời và Nhạc Linh San yên lòng nhắm mắt cùng khúc Phúc Kiến sơn ca Lâm Bình Chi đã dạy nàng trước kia. Nhà thơ, dịch giả Nguyễn Tôn Nhan cảm khái nàng "Sơn ca Phúc Kiến lời ru Còn say đắm gọi cõi u tình nào Băng tâm vùi giữa rừng sâu" Ở đoạn kết của Tiếu ngạo giang hồ, khi Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh đột nhập Hoa Sơn thăm lại phòng của Nhạc Linh San, cả hai đã đọc được một đoạn thơ trong bài Hòa Hàn lục sự tống cung nhân nhập đạo của Lý Thương Ẩn, do Nhạc Linh San họa trên tường trong phút bộc lộ cảm xúc khi chứng kiến cảnh người chồng mới cưới của mình hờ hững với tình chăn gối "Phụng nữ điên cuồng thành cửu biệt Nguyệt nga sương độc hảo đồng du Đương thì nhược ái Hàn công tử Mai cốt thành hôi hận vị hưu" Câu thơ này khiến cho nhiều nhà phê bình văn học băn khoăn về việc thực chất nàng yêu Lâm Bình Chi hay yêu Lệnh Hồ Xung vì hai cách hiểu của hai câu thơ cuối. Có thể nàng hối tiếc khi lấy phải người chồng bạc hãnh và tiếc mối tình Tường - Nhạc Linh San là một cô gái xinh đẹp, tốt bụng. Nhưng cô đã bất hạnh trong tình yêu, bị Lâm Bình Chi ruồng bỏ - Bài liên quan Lệnh Hồ Xung Lâm Bình Chi Tóm tắt Tiếu ngạo giang hồ Yêu nhất Lệnh Hồ Xung! Lệnh Hồ Xung - Nhạc Linh San, cho bi kịch tình đầu Nhạc Linh San có ân hận trong cuộc hôn nhân với Lâm Bình Chi không? Nhạc Linh San - Lâm Bình Chi Tình mẹ con !? Nhạc Linh San - người khiến tôi đau lòng nhất Nhạc Linh San Đương thì nhược ái Hàn công tử Lâm Bình Chi con tốt trên bàn cờ số mệnh
Nhạc Linh San nói – Tằng tổ Viễn Đồ Công của chúng ta lúc còn trẻ đã từng xuất gia, chắc gia gia đã nói với Bình đệ điều này. Lâm Bình Chi nói – Gia gia của ta chưa bao giờ nói và e rằng gia gia cũng không biết. Tòa Phật đường ở trong ngôi nhà cũ ngõ Hướng Dương của nhà ta tại thành Phúc Châu là nơi đêm hôm đó ta và ngươi cùng đến. Nhạc Linh San nói – Đúng vậy. Lâm Bình Chi nói – Tịch tà kiếm phổ tại sao lại chép trên áo cà sa? Là vì tằng tổ nguyên là hòa thượng, sau khi thấy được kiếm phổ, đã lén chép lên trên cà sa để đem về. Khi tằng tổ hoàn tục, xây dựng trong nhà một tòa Phật đường, ngày ngày không dám quên lễ kính Bồ Tát. Nhạc Linh San nói – Bình đệ suy luận rất có lý. Nhưng không chừng có một vị cao tăng nào đó đem kiếm phổ truyền cho Viễn Đồ Công mà bộ kiếm phổ này vốn đã viết trên áo cà sa. Viễn Đồ Công có được bộ kiếm phổ này một cách quang minh chính đại. Lâm Bình Chi nói – Không phải. Nhạc Linh San nói – Bình đệ đã suy đoán như vậy thì chắc không sai. Lâm Bình Chi nói – Không phải là ta suy đoán mà do Viễn Đồ Công đã viết lại trên áo cà sa. Nhạc Linh San nói – Ủa, thì ra là như vậy. Lâm Bình Chi nói – Phía dưới tằng tổ ghi rõ Tằng tổ vốn là hòa thượng trong chùa, ngẫu nhiên có cơ duyên nghe kiếm phổ tự miệng người khác nói ra nên chép lại trên cà sa. Tằng tổ trịnh trọng răn cấm rằng môn kiếm pháp này rất âm tổn hiểm độc, người tu luyện sẽ bị tuyệt tử tuyệt tôn. Tăng ni cũng không nên luyện nó, bởi vì rất tổn thương lòng từ bi của nhà Phật; người tục gia càng vạn lần không nên luyện. Nhạc Linh San nói – Nhưng tằng tổ đã luyện rồi. Lâm Bình Chi nói – Lúc đó ta cũng nghĩ như ngươi. Kiếm pháp này dù quá tàn độc không nên tu luyện, nhưng tại sao sau khi Viễn Đồ Công luyện rồi cũng lấy vợ sinh con nối dõi tông đường? Nhạc Linh San nói – Đúng vậy. Nhưng cũng có thể tằng tổ lấy vợ sinh con trước rồi mới học được kiếm pháp sau. Lâm Bình Chi nói – Quyết không phải như vậy. Người luyện võ trong thiên hạ dù anh hùng bản lĩnh đến đâu, định lực cao cường thế nào, hễ gặp được kiếm phổ quyết không thể không dựa vào đó mà diễn thử một chiêu. Sau khi thử chiêu thứ nhất, thì quyết thử chiêu thứ hai; sau khi thử chiêu thứ hai thì thử luôn chiêu thứ ba. Hễ không thấy kiếm phổ thì thôi, thấy rồi thì nhất định sẽ say mê, khó cưỡng lại được, phải tìm cách luyện cho được từ đầu đến cuối. Dù họ biết rõ tương lai sẽ có hậu hoạn rất lớn, họ cũng bỏ mặc. Doanh Doanh nghe đến đây thầm nghĩ Gia gia đã từng nói Tịch tà kiếm phổ này cùng chung một nguồn gốc với Quỳ hoa bảo điển của bổn giáo, nguyên lý căn bản cũng chỉ là một. Chẳng trách kiếm pháp của Nhạc Bất Quần và Lâm Bình Chi giống Đông Phương Bất Bại đến vậy. Cô lại nghĩ Gia gia nói luyện công phu trên Quỳ hoa bảo điển chỉ có hại chứ không có lợi. Gia gia biết người học võ hễ thấy được võ học bí cấp có nội dung tinh thâm, dù biết rõ luyện nó có hại nhưng cũng sẽ dấn thân vào bẫy, khó rút ra được. Gia gia vì vậy không mở ra xem bảo điển, đủ biết gia gia tài trí hơn người. Thật là thượng sách. Trong đầu cô bỗng lóe lên một ý nghĩ Vậy tại sao gia gia lại đem truyền cho Đông Phương Bất Bại? Cô nghĩ đến điểm này, tự nhiên hiểu ra Thì ra lúc đó gia gia đã nhìn thấy được mưu đồ đen tối của Đông Phương Bất Bại nên truyền bảo điển cho lão, có ý đưa lão vào bẫy. Nhưng Hướng thúc thúc cho rằng gia gia cả tin, bị Đông Phương Bất Bại che mắt, không còn sáng suốt. Kỳ thực, con người tinh minh lợi hại như gia gia làm sao có thể hồ đồ như vậy? Chẳng qua người tính không bằng trời tính, Đông Phương Bất Bại hạ thủ trước nên thắng, đem gia gia nhốt ở dưới đáy Tây Hồ. Tâm địa của lão cũng chưa đến nỗi tàn ác, nếu lão cho một đao giết gia gia hoặc dặn không cho gia gia ăn cơm thì đâu có cơ hội báo thù tuyết hận? Kỳ thực, bọn ta có giết được Đông Phương Bất Bại cũng là chuyện rất may mắn, nếu không có Xung lang trợ thủ; gia gia, Hướng thúc thúc, Thượng Quan Vân và ta, cả bốn người vừa xông lên thì đã bị Đông Phương Bất Bại giết hết rồi. Nếu không có Dương Liên Đình ở bên làm loạn tâm thần lão thì Đông Phương Bất Bại vẫn không bại. Cô nghĩ đến đây bất giác cảm thấy thương xót Đông Phương Bất Bại. Cô lại nghĩ tiếp Sau khi giam cầm gia gia ta, lão đối đãi với ta thật không tệ, lễ số chu đáo. Ta ở trong Nhật Nguyệt thần giáo có khác gì công chúa, nương nương. Hôm nay gia gia thân sinh của ta làm giáo chủ, mà ngược lại ta không có quyền thế oai phong như ngày xưa. Ôi, ngày nay ta đã có Xung lang rồi, còn muốn có quyền thế oai phong để làm gì nữa? Cô hồi tưởng đến chuyện cũ, nghĩ đến thâm kế của phụ thân, bất giác ngầm kinh hãi Cho đến hôm nay gia gia vẫn chưa đồng ý đem pháp môn tán công truyền cho Xung lang. Nội thể của Xung lang tích tụ những luồng chân khí dị chủng của người khác, không thể phát tán thì hậu hoạn càng lúc càng đến gần, sớm muộn cũng tất sinh ra đại họa. Gia gia nói rằng chỉ cần Xung lang gia nhập thần giáo, không những gia gia lập tức truyền pháp môn này cho Xung lang mà còn tuyên bố với giáo chúng lập Xung lang làm người thừa kế giáo chủ sau này. Nhưng Xung lang vẫn không chịu cúi đầu khuất phục, thật là rắc rối vô cùng. Cô chợt vui chợt buồn, đứng lặng yên trong ruộng lúa, tuy suy nghĩ lung tung, nhưng nghĩ đi suy lại cũng chỉ là nghĩ về Lệnh Hồ Xung. Lúc này Lâm Bình Chi và Nhạc Linh San cũng lặng yên không nói. Qua một lúc sau, Lâm Bình Chi nói – Viễn Đồ Công sau khi thấy kiếm phổ thì luyện ngay. Nhạc Linh San nói – Bộ kiếm pháp này dù có gây ra họa hoạn thật cũng quyết không phát tác ngay, có thể sau khi luyện tám hoặc mười năm mới có hậu quả chẳng lành. Viễn Đồ Công lấy vợ sinh con, đương nhiên là trước khi họa hoạn phát tác. Lâm Bình Chi nói – Không… phải… vậy. Ba chữ này gã kéo dài ra, nhưng trong ngữ khí lại không có chút gì do dự. Gã ngừng một lúc rồi nói – Lúc đầu ta cũng nghĩ như ngươi, nhưng được mấy ngày thì biết mình nghĩ không phải. Ông nội của ta không phải là con ruột của Viễn Đồ Công mà chỉ là con nuôi của Viễn Đồ Công. Viễn Đồ Công lấy vợ sinh con chỉ là để che tai mắt người. Nhạc Linh San a một tiếng, run run nói – Che tai mắt người ư? Vậy… vậy là vì sao? Lâm Bình Chi hừ một tiếng không đáp, qua một lúc mới nói – Lúc ta gặp được kiếm phổ thì ngày thành thân với ngươi đã đến gần. Ta đã mấy lần muốn đợi sau khi thành thân với ngươi, làm vợ chồng thật, mới bắt đầu luyện kiếm phổ. Nhưng chiêu thức pháp môn ghi trong kiếm phổ khiến cho bất cứ người học võ nào cũng không thể cưỡng lại được. Cho nên ta tự thiến để luyện kiếm. Nhạc Linh San thất thanh nói – Ngươi… ngươi tự… tự thiến để luyện kiếm ư? Lâm Bình Chi trầm giọng nói – Đúng vậy. Pháp quyết đầu tiên của Tịch tà kiếm pháp là “Võ lâm xưng hùng, dẫn đao tự cung”. Nhạc Linh San hỏi – Tại sao lại phải… như vậy? Lâm Bình Chi đáp – Luyện Tịch tà kiếm pháp là phải tự luyện nội công nhập thủ. Nếu không tự thiến thì lập tức bị lửa dục thiêu đốt, bị tẩu hỏa nhập ma, chết cứng ra. Nhạc Linh San nói – Thì ra là vậy. Tiếng cô nói rất nhỏ dường như không nghe được. Doanh Doanh cũng thầm nói Thì ra là vậy. Bây giờ cô mới hiểu tại sao Đông Phương Bất Bại một đời kiêu hùng, võ công vô địch thiên hạ mà lại mặc trang phục của phụ nữ, cầm kim thêu thùa, đối với gã râu xồm khôi ngô thúi tha không ai chịu nổi như Dương Liên Đình lại chết mê chết mệt như vậy. Thì ra là vì lão luyện thứ võ công tà môn này, đã biến thành người ái nam ái nữ. Nhạc Linh San khóc thút thít nói – Năm xưa Viễn Đồ Công giả vờ lấy vợ sinh con, là vì để che tai mắt người. Ngươi… ngươi cũng là… Lâm Bình Chi nói – Đúng vậy. Sau khi ta tự thiến vẫn thành thân kết hôn với ngươi cũng là để che tai mắt người. Nhưng ta chỉ muốn che tai mắt một mình gia gia ngươi mà thôi. Nhạc Linh San khóc thút thít nho nhỏ. Lâm Bình Chi nói – Ta đã nói thật với ngươi tất cả, ngươi có thống hận ta đến thấu xương thì đi đi. Nhạc Linh San nghẹn ngào nói – Ta không thống hận ngươi. Vì ngươi ở tình thế bắt buộc, không có cách nào khác. Ta chỉ hận… người năm xưa đã viết ra bộ Tịch tà kiếm phổ này. Tại sao… tại sao lại muốn hại người như vậy? Lâm Bình Chi cười hì hì nói – Vị tiền bối anh hùng này là một thái giám. Nhạc Linh San ừ một tiếng, nói – Chắc… chắc gia gia ta… cũng… cũng làm giống như ngươi… Lâm Bình Chi nói – Đã luyện kiếm pháp này thì làm sao có ngoại lệ. Gia gia ngươi làm chưởng môn một phái, nếu có người biết lão vung kiếm tự thiến mà đồn ra ngoài há không phải là trò cười cho thiên hạ? Cho nên nếu lão biết ta luyện môn kiếm pháp này thì sẽ giết ta cho bằng được. Mấy lần lão tra hỏi ngươi xem ta đối xử với ngươi thế nào là để muốn biết đích xác ta có tự thiến bộ phận sinh dục hay không. Ví như lúc đó ngươi nói mấy câu oán hận ta thì tính mạng ta đã không còn nữa. Nhạc Linh San nói – Bây giờ thì gia gia biết rồi. Lâm Bình Chi nói – Ta giết Dư Thương Hải và Mộc Cao Phong, tin này trong vài ngày thì đồn khắp võ lâm. Gã nói với vẻ rất đắc ý. Nhạc Linh San nói – Theo như ngươi nói, chỉ e… chỉ e gia gia ta không buông tha ngươi. Chúng ta phải đi đâu trốn mới được? Lâm Bình Chi lấy làm lạ hỏi – Chúng ta ư? Ngươi đã biết ta tàn phế như vậy mà còn muốn theo ta để làm gì nữa? Nhạc Linh San nói – Chuyện này đương nhiên rồi. Bình đệ, tấm chân tình của ta đối với Bình đệ vẫn… vẫn không đổi thay. Bình đệ một thân một mình đơn độc rất đáng thương… Cô nói chưa hết câu, đột nhiên á lên một tiếng, lọt ra khỏi xe, dường như bị Lâm Bình Chi đánh cho một chưởng. Lâm Bình Chi tức giận quát – Ta không cần ngươi thương hại. Ai cần ngươi thương hại ta? Lâm Bình Chi kiếm thuật đã thành thì còn sợ gì nữa? Đợi sau khi mắt ta sáng lại, Lâm Bình Chi này sẽ xưng bá thiên hạ. Cái gì Nhạc Bất Quần, Lệnh Hồ Xung; cái gì Phương Chứng hòa thượng, Xung Hư đạo trưởng đều không phải là đối thủ của ta. Doanh Doanh thầm tức giận nghĩ Đợi ngươi sáng mắt lại ư? Hừ, mắt của ngươi mà sáng lại được sao? Trước đây Lâm Bình Chi gặp nhiều bất hạnh, cô cũng thương cảm gã, đến khi nghe gã đối với vợ bạc tình bạc nghĩa, lại cuồng vọng tự đại, cô không kìm được sự khinh miệt nữa. Nhạc Linh San thở dài nói – Ngươi đi tìm một nơi nào đó tạm thời ẩn tránh, dưỡng mắt cho khỏi rồi tính sau. Lâm Bình Chi nói – Ta tự có cách đối phó với gia gia của ngươi. Nhạc Linh San nói – Chuyện này nói ra khó nghe lắm. Ngươi không nói ra thì gia gia cũng không để tâm tới ngươi làm gì đâu. Lâm Bình Chi cười nhạt nói – Hừ, đối với con người của gia gia ngươi ta biết rõ hơn ngươi nhiều. Ngày mai hễ ta gặp người nào thì ta liền nói toẹt ra chuyện Nhạc Bất Quần tự thiến… Nhạc Linh San vội nói – Tại sao phải vậy? Ngươi không phải… Lâm Bình Chi nói – Tại sao ư? Đó là biện pháp để bảo toàn tính mạng cho ta. Ta gặp người thì nói, không bao lâu sẽ truyền đến tai gia gia ngươi. Nhạc Bất Quần đã biết ta nói ra thì không thể giết ta để diệt khẩu, mà ngược lại còn tìm trăm phương nghìn kế để bảo toàn tính mạng cho ta nữa. Nhạc Linh San nói – Cách nghĩ của ngươi thật kỳ lạ. Lâm Bình Chi nói – Có gì đâu mà kỳ lạ? Gia gia của ngươi có tự thiến hay không thì không ai có thể nhìn ra được. Râu của lão rụng rồi thì có thể dùng râu giả dán lên, người ngoài không khỏi bán tín bán nghi. Nhưng nếu ta bỗng nhiên chết một cách không rõ ràng thì ai ai cũng sẽ nói là do Nhạc Bất Quần giết, đây gọi là dùng vải thưa mà che mắt thánh. Nhạc Linh San thở dài lặng yên không nói. Doanh Doanh thầm nghĩ Con người của Lâm Bình Chi rất nhạy bén, thật là lợi hại. Nhạc cô nương bị kẹt ở giữa, thật khó xử. Nếu cô không cản Lâm Bình Chi thì thanh danh phụ thân cô không khỏi bị tổn hại, nhưng nếu cô tìm cách cản trở thì sẽ nguy cấp tính mạng trượng phu. Lâm Bình Chi nói – Dù hai mắt ta từ nay bị mù, nhưng mối đại thù của phụ mẫu đã trả xong, quyết không hối hận. Hôm đó Lệnh Hồ Xung nói lại di ngôn của gia gia tả di vật của tổ tông trong ngôi nhà cũ ngõ Hướng Dương vạn lần không được mở ra xem vì đây là di huấn của tằng tổ truyền lại. Bây giờ ta đã xem kỹ rồi, tuy không tuân theo tổ huấn, nhưng đã trả được thù cho phụ mẫu. Nếu không làm như vậy thì người khác đều cho rằng Tịch tà kiếm pháp nhà họ Lâm ta chỉ có hư danh; tổng tiêu đầu mấy đời của Phước Oai tiêu cục đều là những kẻ giả danh lừa bịp thiên hạ. Nhạc Linh San nói – Lúc đó ngươi và gia gia đều nghi ngờ đại sư ca, nói đại sư ca lấy Tịch tà kiếm phổ nhà họ Lâm ngươi, nói đại sư ca bóp méo di ngôn của gia gia ngươi… Lâm Bình Chi nói – Ta trách lầm hắn thì có sao đâu? Lúc đó ngay cả chính ngươi cũng nghi ngờ như vậy mà! Nhạc Linh San thở dài nói – Ngươi và đại sư ca biết nhau chưa bao lâu, ngươi nghi ngờ như vậy cũng là chuyện thường. Nhưng gia gia và ta thì không nên nghi ngờ đại sư ca. Trên đời này, người duy nhất luôn tin tưởng đại sư ca chỉ có một mình má má thôi. Doanh Doanh thầm nghĩ Ai nói chỉ có một mình má má của ngươi? Lâm Bình Chi cười nhạt nói – Má má ngươi rất thương yêu Lệnh Hồ Xung. Vì tiểu tử này mà phụ mẫu ngươi không biết đã đấu khẩu với nhau bao nhiêu lần. Nhạc Linh San ngạc nhiên hỏi – Gia gia má má ta vì đại sư ca mà đấu khẩu ư? Gia gia má má ta xưa nay chưa bao giờ đấu khẩu với nhau, tại sao ngươi biết? Lâm Bình Chi cười nhạt nói – Xưa nay không hề đấu khẩu ư? Đó chỉ là bề ngoài thôi. Ngay cả chuyện này, Nhạc Bất Quần cũng đeo cái mặt nạ ngụy quân tử. Chính tai ta nghe rất rõ, chẳng lẽ là giả sao? Nhạc Linh San nói – Ta không nói là giả, nhưng ta thấy rất kỳ lạ. Tại sao ta không hề nghe mà ngươi lại nghe được? Lâm Bình Chi nói – Bây giờ ta nói cho ngươi biết cũng chẳng hề gì. Hôm đó ở Phúc Châu, hai người phái Tung Sơn cướp áo cà sa đem đi. Hai người đó bị Lệnh Hồ Xung giết chết, áo cà sa bị Lệnh Hồ Xung đoạt lại được. Nhưng lúc đó hắn bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh, ta lục soát trên người hắn nhưng áo cà sa không biết đã biến đâu mất. Nhạc Linh San nói – Thì ra lúc ở thành Phúc Châu, ngươi đã lục soát thân thể đại sư ca? Lâm Bình Chi nói – Đúng vậy. Thì đã sao nào? Nhạc Linh San nói – Không sao cả. Doanh Doanh thầm nghĩ Nhạc cô nương mà đi theo tên tiểu tử gian xảo hung hiểm, bốp chát như quỷ sứ thì suốt đời chỉ khổ thôi. Bỗng cô lại nghĩ Ta ở đây lâu như vậy, chắc Xung ca lo lắng lắm. Cô lắng tai không nghe gì hết, đoán rằng Lệnh Hồ Xung vẫn bình an vô sự. Lâm Bình Chi nói tiếp – Áo cà sa đã không ở trên người Lệnh Hồ Xung nhất định là bị gia gia ngươi lấy rồi. Từ Phúc Châu trở về Hoa Sơn, ta đã âm thầm theo dõi. Gia gia ngươi che giấu thật tài, không để lộ ra chút sơ hở nào cả. Rồi gia gia ngươi bị bệnh, nhưng không ai biết khi lão thấy được Tịch tà kiếm phổ trên cà sa liền tự thiến để luyện kiếm. Trên đường mọi người ở một chỗ nên ta không dám thám thính động tĩnh của phụ mẫu ngươi. Vừa về Hoa Sơn, mỗi đêm ta đều núp ở trên vách đá bên phòng ngủ của gia gia má má ngươi, muốn nghe lời nói của hai người để biết được chỗ giấu bộ kiếm phổ. Nhạc Linh San nói – Mỗi đêm ngươi đều núp ở trên vách đá ư? Lâm Bình Chi nói – Đúng vậy. Nhạc Linh San lại hỏi lại – Mỗi đêm ư? Doanh Doanh không nghe câu trả lời của Lâm Bình Chi, nghĩ rằng gã chỉ gật đầu. Nhạc Linh San thở dài nói – Ngươi thật có nghị lực. Lâm Bình Chi nói – Vì nóng lòng trả thù, không thể không làm vậy. Nhạc Linh San khẽ ừ một tiếng. Lâm Bình Chi nói – Ta theo dõi mười mấy đêm liền, đều không nghe được chuyện gì khác lạ. Nhưng một đêm ta nghe má má ngươi nói “Sư ca, tiểu muội cảm thấy gần đây thần sắc của sư ca khác lạ, có phải là do luyện Tử hà thần công có chút rắc rối không? Đừng quá cầu tinh tiến, khiến cho dễ xảy ra tai họa”. Gia gia của ngươi cười một tiếng rồi nói “Đâu có, luyện công rất thuận lợi”. Má má ngươi nói “Sư ca đừng giấu tiểu muội. Tại sao gần đây giọng nói của sư ca biến đổi, vừa lanh lảnh vừa cao giống như tiếng phụ nữ?”. Gia gia ngươi nói “Nói bậy, giọng nói của ta xưa nay như vậy mà”. Ta nghe lão nói câu này, thanh âm eo éo, quả thật giống phụ nữ đang tức giận. Má má ngươi nói “Còn nói là không thay đổi ư? Trong đời sư ca chưa bao giờ nói với tiểu muội như vậy cả. Hai vợ chồng ta sống đã nhiều năm, sư ca có chuyện gì nan giải, sao còn giấu tiểu muội?”. Gia gia ngươi nói “Có chuyện gì nan giải đâu? Ừ, cuộc đại hội ở Tung Sơn không còn xa nữa, Tả Lãnh Thiền có ý đồ thôn tính bốn phái, dã tâm của hắn đã được phơi bày rồi. Ta… ta vì chuyện này mà lo lắng”. Má má ngươi nói “Tiểu muội biết không phải là vì chuyện này”. Gia gia ngươi lại tức giận, xẵng giọng nói “Sư muội quá đa nghi. Ngoài chuyện ấy ra, còn có chuyện gì nữa?” Má má ngươi nói “Tiểu muội nói ra, xin sư ca đừng giận. Tiểu muội biết sư ca đổ tội oan cho Xung nhi”. Gia gia ngươi nói “Xung nhi? Hắn đã kết giao với người Ma giáo; lại kết tư tình với cô nương họ Nhậm trong Ma giáo; thiên hạ đều biết, có gì oan uổng cho hắn?”. Doanh Doanh nghe thuật lại lời nói của Nhạc Bất Quần nhắc đến mình lại có mấy chữ “kết tư tình thiên hạ đều biết”. Mặt cô nóng lên, nhưng lòng trỗi dậy một tình cảm êm dịu. Lâm Bình Chi nói tiếp – Má má ngươi nói “Hắn kết giao với người trong Ma giáo, đương nhiên là không oan rồi. Tiểu muội nói sư ca đổ oan cho hắn lấy cắp Tịch tà kiếm phổ của Bình nhi”. Gia gia ngươi nói “Chẳng lẽ kiếm phổ không phải do hắn lấy cắp sao? Kiếm thuật của hắn tiến triển một cách đột ngột, so với sư muội và ta còn cao minh hơn. Sư muội không phải là không thấy”. Má má ngươi nói “Nhất định là hắn đã gặp được cơ duyên nào khác. Tiểu muội đoán chắc hắn quyết không lấy Tịch tà kiếm phổ. Xung nhi tính phóng túng, ưa náo nhiệt, không nghe lời giáo huấn của sư ca và tiểu muội là có. Nhưng từ nhỏ hắn đã quang minh lỗi lạc, quyết không làm những chuyện lén lút. Từ lúc San nhi có tình cảm với Bình nhi, bỏ rơi hắn, hắn là người rất kiêu ngạo, dù Bình nhi hai tay dâng kiếm phổ cho hắn, hắn cũng quyết không thèm lấy”. Doanh Doanh nghe đến đây, lòng vui mừng khôn tả, mong sao có thể ôm lấy Nhạc phu nhân để cảm tạ tấm lòng bà. Cô nghĩ không uổng công bà đã nuôi dưỡng Xung ca từ nhỏ đến lớn; cả phái Hoa Sơn chỉ có một mình bà mới thật hiểu con người của Xung ca. Cô lại nghĩ bà nói mấy câu này nếu có cơ duyên gặp bà cô sẽ báo đáp tấm lòng của bà. Lâm Bình Chi nói tiếp – Gia gia ngươi hừ một tiếng rồi nói “Sư muội nói như vậy thì việc chúng ta trục xuất tiểu tử Lệnh Hồ Xung ra khỏi môn tường dường như khiến cho sư muội hối hận”. Má má ngươi nói “Hắn vi phạm môn quy, sư ca chấp hành tổ huấn, thanh lý môn hộ, không ai có thể dị nghị. Nhưng sư ca nói hắn kết giao với tả đạo, tội danh đã đủ, hà tất phải đổ oan cho hắn ăn trộm kiếm phổ nữa? Kỳ thực sư ca biết rõ hắn hơn tiểu muội nhiều. Sư ca biết hắn không lấy Tịch tà kiếm phổ của Bình nhi”. Gia gia của ngươi la lên “Ta làm sao biết được? Ta làm sao biết được?”. Thanh âm của Lâm Bình Chi cũng vừa cao vừa lanh lảnh, lại bắt chước tiếng quát của Nhạc Bất Quần. Trong đêm tĩnh lặng, thanh âm ấy giống như tiếng cú vọ kêu, bất giác Doanh Doanh nổi cả gai ốc. Một lúc sau gã nói – Má má ngươi từ từ nói “Đương nhiên sư ca biết rõ bộ kiếm phổ này là do sư ca lấy”. Gia gia ngươi tức giận gầm lên “Sư… sư muội nói… là ta…”. Nhưng lão chỉ nói vài tiếng liền im miệng. Thanh âm của má má ngươi rất bình tĩnh nói “Hôm đó, Xung nhi bị thương hôn mê, lúc tiểu muội cầm máu trị thương cho hắn, thấy trên người hắn có chiếc áo cà sa viết đầy chữ, dường như là một loại kiếm phổ. Ngày hôm sau, tiểu muội rửa vết thương đổi thuốc cho hắn thì chiếc áo cà sa đã biến mất. Lúc đó Xung nhi còn hôn mê chưa tỉnh, ngoài sư ca và tiểu muội ra không ai được vào phòng. Mà chiếc áo cà sa này không phải tiểu muội lấy”. Nhạc Linh San nghẹn ngào nói – Gia gia ta… gia gia ta… Lâm Bình Chi nói – Gia gia ngươi mấy lần nói chen vào, nhưng chỉ nói vài tiếng ấm ớ thì im miệng. Giọng của má má ngươi dần dần ôn hòa nói “Sư ca, kiếm thuật của phái Hoa Sơn ta đã có chỗ độc đáo; khí công Tử hà thần công đã bất phàm, lấy nó mà tranh hùng với người cũng đủ để vang danh trong giang hồ, đâu cần đi học kiếm thuật của phái khác. Nhưng gần đây dã tâm tham vọng của Tả Lãnh Thiền mưu đồ thôn tính bốn phái. Phái Hoa Sơn trong tay sư ca thì nói gì cũng không thể để rơi vào tay hắn được. Chúng ta liên thủ với ba phái Thái Sơn, Hành Sơn, Hằng Sơn; lấy bốn phái đấu với một phái của hắn vẫn còn chiếm được sáu phần thắng. Dù không thắng đi nữa thì mọi người cũng kịch đấu một trận oanh liệt, chết ở Tung Sơn không có sao, có xuống dưới cửu tuyền cũng không xấu hổ với liệt tổ liệt tông của phái Hoa Sơn”. Doanh Doanh nghe đến đây, khen thầm Nhạc phu nhân quả đúng là vị nữ trung hào hiệp, so với trượng phu, bà có cốt cách hơn nhiều. Nhạc Linh San nói – Má má ta nói mấy câu này thật có lý. Lâm Bình Chi cười nhạt nói – Nhưng lúc đó gia gia ngươi đã được kiếm phổ của nhà ta, mở ra luyện rồi, đâu còn chịu nghe lời khuyên của sư nương. Đột nhiên gã xưng hai tiếng “sư nương” đủ thấy trong lòng gã đối với Nhạc phu nhân chưa mất đi sự kính trọng. Gã nói tiếp – Lúc đó gia gia ngươi nói “Lời nói sư muội chỉ là kiến thức của đàn bà hữu dũng vô mưu, uổng phí tính mạng vô ích. Phái Hoa Sơn ta sẽ bị Tả Lãnh Thiền nuốt trọn, sau khi chết, ta chưa chắc còn mặt mũi mà đi gặp liệt tổ liệt tông phái Hoa Sơn”. Má má ngươi lặng yên không nói, chỉ than“Sư ca đã khổ tâm lo âu vì muốn bảo toàn bổn phái, chuyện này tiểu muội không thể trách sư ca. Nhưng… nhưng luyện Tịch tà kiếm pháp đó chỉ có hại chứ không có lợi. Nếu không thì tại sao con cháu nhà họ Lâm không học thứ kiếm pháp này, đến nỗi bị người ta bức đến bước đường cùng? Tiểu muội khuyên sư ca hãy dừng ngựa bên vực thẳm, đừng nên luyện nữa”. Gia gia ngươi lớn tiếng nói “Tại sao sư muội biết ta đang luyện Tịch tà kiếm pháp? Sư muội… sư muội… đã nhìn lén ta phải không?” Má má ngươi nói “Tiểu muội cần gì phải nhìn lén mới biết?”. Gia gia ngươi lớn tiếng nói “Sư muội nói đi, nói đi”. Lão nói tuy gắt gỏng, thanh âm tuy lớn nhưng hiển nhiên đã nhụt chí. Má má ngươi nói “Giọng nói của sư ca đã hoàn toàn biến đổi, ai ai cũng biết, chẳng lẽ chính sư ca không cảm thấy vậy sao?”. Gia gia ngươi còn cố biện bác “Ta xưa nay là như vậy mà”. Má má ngươi nói “Mỗi buổi sáng trong chăn sư ca thường rớt lại rất nhiều râu…”. Gia gia ngươi la lên, nói “Sư muội nhìn thấy rồi sao?”. Giọng nói rất kinh sợ. Má má ngươi nói “Tiểu muội đã thấy lâu rồi mà vẫn không nói. Sư ca dán râu giả, có thể che giấu được người ngoài nhưng làm sao che giấu được người chăn gối mấy chục năm với sư ca được?”. Gia gia ngươi biết chuyện đã bị bại lộ, không thể biện bạch được nữa, một lúc lâu mới hỏi “Người ngoài có ai biết không?” Má má ngươi nói “Không có”. Gia gia ngươi hỏi “San nhi thì sao?”. Má má ngươi nói “San nhi cũng không biết”. Gia gia ngươi hỏi “Bình nhi chắc cũng không biết?”. Má má ngươi nói “Không biết”. Gia gia ngươi nói “Được, ta nghe lời khuyên của sư muội. Tấm áo cà sa này ngày mai chúng ta tìm cách đưa cho Bình nhi, rồi từ từ nghĩ cách rửa oan cho Lệnh Hồ Xung. Đường kiếm pháp này từ nay ta không luyện nữa”. Má má ngươi vô cùng vui mừng nói “Thật hay biết mấy. Nhưng kiếm phổ này đối với người có hại, sao có thể để Bình nhi thấy được? Hay ta hủy đi là hơn”. Nhạc Linh San nói – Đương nhiên gia gia không chịu ưng thuận. Nếu gia gia chịu hủy kiếm phổ đi, tất cả sẽ không xảy ra hậu quả như thế này. Lâm Bình Chi nói – Ngươi đoán sai rồi. Lúc đó gia gia ngươi nói “Hay lắm, ta lập tức hủy kiếm phổ đi”. Ta giật mình kinh hãi, muốn lên tiếng ngăn cản vì kiếm phổ là vật của nhà họ Lâm ta, dù là có ích hay có hại, gia gia ngươi cũng không có quyền hủy nó đi. Ngay lúc đó nghe tiếng cánh cửa sổ kẹt một tiếng, ta vội thụt đầu xuống, thấy trước mắt hào quang lóe lên. Tấm cà sa bay xuống, cánh cửa sổ liền đóng lại. Thấy tấm cà sa bay qua bên người ta, ta đưa tay đón lấy nhưng cách xa mấy thước nên không chụp được. Lúc đó ta chỉ biết mối thù của phụ mẫu có thể trả được hay không là hoàn toàn trông vào tấm cà sa này. Ta không kể đến sống chết, liền đưa tay phải bám vào vách núi, liều mạng đưa chân trái ra móc, cảm thấy mũi bàn chân dường như đụng đến cà sa, thì liền rút về. Thật may mắn vô cùng, ta lại móc được cà sa, không bị rơi xuống vực Thiên Thanh sâu vạn trượng. Doanh Doanh nghe gã nói rất rùng rợn. Cô thầm nghĩ Nếu ngươi không móc được cà sa mới là may mắn cho ngươi. Nhạc Linh San nói – Má má chỉ cho rằng gia gia quăng kiếm phổ xuống vực Thiên Thanh, kỳ thực gia gia đã sớm nhớ thuộc kiếm phổ. Cà sa đối với gia gia là vô dụng, lại để cho ngươi vì vậy mà học được kiếm pháp, phải không? Lâm Bình Chi nói – Đúng vậy. Nhạc Linh San nói – Đó cũng là ý trời. Trong chốn u minh, lòng trời đã an bài tất cả, muốn ngươi vì vậy mà trả được mối đại thù của công công và bà bà. Vậy… vậy… vậy cũng hay. Lâm Bình Chi nói – Nhưng có một chuyện mấy ngày nay ta dường như suy nghĩ muốn vỡ đầu mà cũng không hiểu. Tại sao Tả Lãnh Thiền cũng biết sử Tịch tà kiếm pháp? Nhạc Linh San ồ một tiếng, ngữ âm lạnh nhạt, rõ ràng đối với Tả Lãnh Thiền biết sử Tịch tà kiếm pháp hay không, cô hoàn toàn không để tâm đến. Lâm Bình Chi nói – Ngươi không học qua đường kiếm pháp này thì không biết chỗ ảo diệu trong đó. Ngày hôm đó, Tả Lãnh Thiền và gia gia ngươi đại chiến trên Phong Thiền đài, đấu đến lúc sau cùng, hai người sử ra toàn là Tịch tà kiếm pháp. Nhưng kiếm pháp của Tả Lãnh Thiền có vẻ như đúng mà sai, mỗi chiêu đều dường như cố ý muốn thua gia gia ngươi. Coi như kiếm thuật của lão cao minh tinh kỳ, mỗi lúc gặp cực nguy hiểm, lão vội biến kiếm chiêu, mới né tránh được, nhưng sau cùng bị gia gia ngươi đâm mù hai mắt. Nếu như… ừ nếu lão sử Tung Sơn kiếm pháp, bị bại dưới Tịch tà kiếm pháp của gia gia ngươi thì cũng không có gì lạ. Tịch tà kiếm pháp vô địch thiên hạ, Tung Sơn kiếm pháp không thể là địch thủ của nó, làm sao bì kịp. Tả Lãnh Thiền không dẫn đao tự cung, luyện Tịch tà kiếm pháp trật đường cũng không lấy chi làm kỳ. Ta nghĩ không ra là Tịch tà kiếm pháp của Tả Lãnh Thiền từ đâu mà có, tại sao lại học được mà nửa giống nửa không giống? Gã nói đến đây giọng tràn đầy hoài nghi, rõ ràng lòng bất định. Doanh Doanh thầm nghĩ Chẳng có gì đáng nghe nữa cả. Tịch tà kiếm pháp của Tả Lãnh Thiền chắc là học lén từ bổn giáo. Hắn chỉ học được mấy chiêu thức, lại không hiểu pháp môn vô sỉ này. Tịch tà kiếm pháp của Đông Phương Bất Bại so với Nhạc Bất Quần còn lợi hại hơn nhiều. Nếu ngươi thấy được, dù ngươi có đến ba đầu cũng nghĩ không ra đạo lý bên trong. Cô đang muốn lặng lẽ rút lui, bỗng nghe tiếng vó ngựa từ xa chạy tới. Hơn hai mươi kỵ mã chạy nhanh trên quan đạo. Comments comments
Trải qua một lúc lâu, bỗng nghe tiếng vó ngựa từ hướng Đông Bắc vọng lại, tiến gần đến. Lệnh Hồ Xung nghe biết được một kỵ mã chạy trước, một kỵ mã chạy sau. Lại nghe tiếng một người gọi – Sư muội, sư muội, sư muội hãy nghe ta nói. Tuy hai tai Lệnh Hồ Xung đóng đầy tuyết nhưng vẫn nghe được rõ đó chính là tiếng của sư phụ Nhạc Bất Quần. Hai kỵ mã chạy đến gần, lại nghe Nhạc Bất Quần nói – Sư muội không hiểu nguyên nhân mà nổi nóng rồi, sư muội hãy nghe ta nói đã. Nhạc phu nhân nói – Tự tiểu muội không vui chứ có liên quan gì đến sư ca? Đâu có gì đáng nói? Hai người vừa nói qua nói lại vừa đi đến gần. Nhạc phu nhân cưỡi ngựa chạy trước, Nhạc Bất Quần cưỡi ngựa rượt theo sau. Lệnh Hồ Xung lấy làm lạ. Sư nương tức giận như vậy, không hiểu do sư phụ có lỗi gì? Ngựa của Nhạc phu nhân chạy đến gần, đột nhiên bà ồ lên một tiếng, tiếp theo tiếng ngựa hý một tràng dài. Lệnh Hồ Xung đoán rằng bà thắng dây cương đột ngột nên ngựa dựng hai vó lên. Không bao lâu, Nhạc Bất Quần vọt ngựa đến. Lão nói – Sư muội, sư muội nhìn bốn cái trụ tuyết này rất giống người phải không? Nhạc phu nhân đằng hắng một tiếng, dường như chưa hết giận. Bà lẩm bẩm Ở nơi hoang dã, sao lại có người tạc bốn tượng tuyết này? Lệnh Hồ Xung nghĩ Ở nơi hoang dã này làm gì có tượng tuyết? Rồi chàng hiểu ra Bọn ta bốn người toàn thân phủ đầy tuyết, đến nỗi sư phụ và sư nương tưởng bọn ta là tượng tuyết. Sư phụ, sư nương ở trước mặt khiến chàng rất lúng túng, nhưng chuyện này cũng thật buồn cười. Lệnh Hồ Xung lại sợ run lên khi nghĩ Sư phụ phát hiện ra chân tướng bốn người bọn ta, thì chắc sẽ cho mỗi người một kiếm. Bây giờ sư phụ muốn giết bọn ta thì không cần tốn chút sức lực nào hết. Nhạc Bất Quần nói – Dưới nền tuyết không có dấu chân, bốn người tuyết này tích tụ cũng được mấy ngày rồi. Sư muội, sư muội nhìn kìa, dường như là ba nam một nữ. Nhạc phu nhân nói – Tiểu muội thấy cũng giống nhau, có gì phân biệt nam hay nữ đâu? Nhạc phu nhân hô lên một tiếng, thúc ngựa đi. Nhạc Bất Quần nói – Sư muội, sư muội nóng nảy quá! Ở đây không có người, chúng ta bàn chuyện được lâu, há không hay sao? Nhạc phu nhân nói – Có gì mà tính nóng với tính nguội? Tiểu muội về Hoa Sơn một mình. Sư ca thích cầu cạnh Tả Lãnh Thiền thì cứ đi một mình lên Tung Sơn mà cầu cạnh. Nhạc Bất Quần nói – Ai nói ta muốn cầu cạnh Tả Lãnh Thiền? Ngay đến chức chưởng môn phái Hoa Sơn ta cũng không muốn làm, việc gì phải đi luồn cúi phái Tung Sơn. Nhạc phu nhân nói – Phải rồi! Tiểu muội không hiểu tại sao sư ca muốn luồn cúi Tả Lãnh Thiền để nghe hắn sai bảo? Tuy nói hắn là minh chủ Ngũ Nhạc kiếm phái, nhưng cũng không có quyền can thiệp vào chuyện của phái Hoa Sơn. Ngũ Nhạc kiếm phái hợp lại làm một, trong võ lâm còn có tên của phái Hoa Sơn nữa không? Năm xưa, sư phụ đem ngôi vị chưởng môn phái Hoa Sơn truyền cho sư ca, đã từng dặn bảo những gì? Nhạc Bất Quần nói – Ân sư muốn ta phát huy môn hộ phái Hoa Sơn ngày một lớn hơn. Nhạc phu nhân nói – Đúng vậy. Nếu sư ca đồng ý với Tả Lãnh Thiền, đem phái Hoa Sơn quy nhập vào Tung Sơn thì còn mặt mũi nào gặp lại ân sư dưới suối vàng? Người ta thường nói “Thà làm đầu gà còn hơn làm đuôi trâu”. Phái Hoa Sơn tuy nhỏ, nhưng chúng ta vẫn có thể tự lập môn hộ, không cần cầu cạnh người khác. Nhạc Bất Quần thở dài nói – Sư muội, võ công hai vị sư thái Định Nhàn, Định Dật so với hai chúng ta, ai cao ai thấp? Nhạc phu nhân nói – Chưa tỷ thí qua. Tiểu muội thấy cũng tương đương nhau. Sư ca hỏi vậy để làm gì? Nhạc Bất Quần nói – Ta cũng thấy tương đương nhau. Hai vị sư thái bị chết trong chùa Thiếu Lâm, rõ ràng là bị Tả Lãnh Thiền gia hại. Lệnh Hồ Xung giật mình. Chàng cũng đã nghi ngờ là do Tả Lãnh Thiền gây nên, nếu không thì người khác không có công phu ghê gớm như vậy. Tuy chưởng môn hai phái Thiếu Lâm và Võ Đang võ công cao cường nhưng đều là kẻ sĩ đắc đạo, quyết không làm chuyện xấu xa để hại người. Phái Tung Sơn mấy lần vây đánh ba vị sư thái không thành, lần này nhất định đích thân Tả Lãnh Thiền ra tay. Nhậm Ngã Hành võ công lợi hại như vậy, mà còn bại dưới tay Tả Lãnh Thiền thì hai vị sư thái phái Hằng Sơn đương nhiên không phải là đối thủ của lão. Nhạc phu nhân nói – Tả Lãnh Thiền gia hại thì sao? Nếu sư ca nắm được chứng cứ thì cứ tụ tập anh hùng trong chính giáo đến hỏi tội, báo thù rửa hận cho hai vị sư thái mới phải. Nhạc Bất Quần nói – Một là chưa có chứng cứ, hai là địch mạnh mà ta yếu. Nhạc phu nhân nói – Cái gì mà địch mạnh ta yếu? Chúng ta mời hai vị Phương Chứng đại sư phái Thiếu Lâm và Xung Hư đạo trưởng phái Võ Đang chủ trì công đạo, Tả Lãnh Thiền dám làm gì được? Nhạc Bất Quần nói – Chỉ e Phương Chứng phương trượng còn chưa mời được thì hai vợ chồng chúng ta đã giống như hai vị sư thái phái Hằng Sơn. Nhạc phu nhân nói – Sư ca nói Tả Lãnh Thiền sẽ hạ thủ giết hai chúng ta ư? Hừ, chúng ta đã có chân trong võ lâm, sao còn e ngại lắm như vậy. Trước sợ cọp, sau sợ sói, còn có xứng làm người trong giang hồ nữa không? Lệnh Hồ Xung ngấm ngầm khâm phục Sư nương tuy là hạng nữ lưu nhưng hào khí còn hơn cả đấng mày râu. Nhạc Bất Quần nói – Hai chúng ta có chết cũng không tiếc nhưng có hay ho gì đâu? Tả Lãnh Thiền đứng trong bóng tối hạ thủ, chúng ta chết một cách mờ ám, kết quả hắn khỏi phải khai sơn lập phái mà đã quy tập được thành Ngũ Nhạc phái ư? Không chừng hắn còn bóp méo sự thật, trút tội lên đầu chúng ta nữa. Nhạc phu nhân trầm ngâm không nói. Nhạc Bất Quần nói tiếp – Hai vợ chồng chúng ta mà chết đi thì bọn đệ tử môn hạ Hoa Sơn trở thành thịt cá dưới dao thớt của Tả Lãnh Thiền, đâu còn chỗ để chống cự lại? Dù sao đi nữa, chúng ta phải nghĩ đến San nhi. Nhạc phu nhân ừ một tiếng, dường như bà đã bị trượng phu thuyết phục phải động tâm. Một lúc sau, bà nói – Vậy thì tạm thời chúng ta khoan phanh phui âm mưu của Tả Lãnh Thiền. Theo lời sư ca, ngoài mặt chúng ta phải gắng gượng giữ thái độ khách khí với lão để chờ cơ hội động thủ phải không? Nhạc Bất Quần nói – Sư muội đồng ý như vậy là tốt rồi. Tịch tà kiếm phổ gia truyền của Bình Chi còn bị tiểu tặc Lệnh Hồ Xung nuốt không. Nếu hắn chịu trả lại cho Bình Chi, thì tất cả bọn đệ tử phái Hoa Sơn ta đều được học, còn sợ gì bị Tả Lãnh Thiền ức hiếp nữa. Phái Hoa Sơn làm sao có thể mất đi một sớm một chiều được? Nhạc phu nhân nói – Tại sao sư ca vẫn đem lòng nghi ngờ sự tiến bộ kiếm thuật của Xung nhi là do hắn nuốt không bộ Tịch tà kiếm phổ gia truyền của Bình Chi? Trận chiến vừa rồi trong chùa Thiếu Lâm, Phương Chứng đại sư và Xung Hư đạo trưởng là cao nhân, đều nói kiếm pháp tinh thâm của Xung nhi là chân truyền của Phong thái sư thúc. Tuy Phong thái sư thúc thuộc phe Kiếm tông nhưng cũng là người phái Hoa Sơn chúng ta. Xung nhi kết giao với yêu tà Ma giáo là không đúng nhưng bất luận thế nào, chúng ta cũng không thể đổ thừa cho Xung nhi đã nuốt không bộ Tịch tà kiếm phổ. Nếu lời nói của Phương Chứng đại sư và Xung Hư đạo trưởng mà sư ca vẫn không tin thì trong thiên hạ còn ai nói mà sư ca có thể tin được? Lệnh Hồ Xung nghe sư nương vì mình mà giãi bày như vậy, lòng cảm kích vô cùng, không nhịn được, muốn xông ra ôm lấy bà. Đột nhiên, trên đầu Lệnh Hồ Xung bị chấn động mấy cái. Có người đưa tay vỗ lên. Chàng thầm nói Không xong rồi, hành tung của bọn ta bị bại lộ rồi. Hàn độc của Nhậm giáo chủ còn chưa giải hết, sư phụ sư nương lại động thủ với ta thì ta phải làm sao đây? Lệnh Hồ Xung cảm thấy tay của Doanh Doanh truyền nội lực qua mình rồi giật giật mấy cái. Chàng đoán rằng Nhậm Ngã Hành tâm thần bất định. Sau khi bị vỗ nhẹ lên đầu mấy cái thì chàng không thấy động tĩnh gì nữa. Nhạc phu nhân nói – Hôm qua, sư ca và Xung nhi động thủ, sư ca liên tiếp sử bốn chiêu Lãng tử hồi đầu, Thương tùng nghênh khách, Lộng Ngọc xuy tiêu, Tiêu Sử thừa long là có ý gì? Nhạc Bất Quần cười hì hì nói – Tiểu tặc này tuy nhân phẩm không đoan chính, nhưng lại được sư muội và ta nuôi dưỡng dạy dỗ khôn lớn. Nhìn thấy hắn lầm đường lạc lối thật đáng tiếc nên ta chỉ muốn tên lãng tử quay trở lại thì ta cho hắn trở về môn hộ phái Hoa Sơn. Nhạc phu nhân nói – Ý này tiểu muội đã hiểu rồi. Nhưng còn hai chiêu kia? Nhạc Bất Quần nói – Lòng tiểu muội đã sớm biết rồi, sao còn phải hỏi ta? Nhạc phu nhân nói – Nếu Xung nhi chịu bỏ tà quy chánh thì sư ca chịu đem San nhi gả cho hắn làm vợ phải không? Nhạc Bất Quần nói – Đúng vậy. Nhạc phu nhân nói – Sư ca tỏ ý với hắn như vậy chỉ là kế quyền nghi nhất thời hay là thực lòng? Nhạc Bất Quần không nói, Lệnh Hồ Xung lại cảm thấy trên đầu có người vỗ nhẹ. Chàng liền hiểu ra. Nhạc Bất Quần vừa trầm ngâm vừa đưa tay vỗ nhẹ lên đầu chàng chứ không phải lão đã phát giác ra bốn người. Nhạc Bất Quần nói – Bậc đại trượng phu lời nói nặng như núi, ta đã hứa với hắn thì đương nhiên không thay đổi. Nhạc phu nhân nói – Hắn đối với yêu nữ Ma giáo vô cùng luyến ái, sư ca không biết sao? Nhạc Bất Quần nói – Không, hắn đối với yêu nữ đó cảm kích thì có chứ luyến ái thì chưa chắc. Bình thường, hắn đối với San nhi rất thân tình, khác hẳn tình cảm đối với yêu nữ. Chẳng lẽ sư muội không nhận ra điều đó? Nhạc phu nhân nói – Đương nhiên tiểu muội cũng nhận ra được. Sư ca nói hắn đối với San nhi vẫn chưa quên mối thâm tình đó ư? Nhạc Bất Quần nói – Không những là chưa quên, mà còn… mà còn tương tư thấu xương. Vừa hiểu dụng ý sau mấy chiêu kiếm của ta, sư muội không thấy hắn vui mừng khôn xiết như mở cờ trong bụng hay sao? Nhạc phu nhân lạnh lùng nói – Chính vì vậy mà sư ca dùng San nhi để nhử hắn vào bẫy ư? Muốn hắn vì San nhi mà cố tình chịu thua sư ca ư? Tuy Lệnh Hồ Xung tai tích đầy tuyết nhưng vẫn nghe được mấy câu nói của sư nương đầy ý mỉa mai và phẫn nộ. Giọng nói như vậy chàng chưa từng nghe sư nương nói bao giờ. Vợ chồng Nhạc Bất Quần xưa nay coi chàng như con, lúc nói chuyện ở trước mặt cũng không úy kị gì. Tính Nhạc phu nhân nóng nảy, nên trong nhà cũng có lúc bà tranh chấp mấy câu với chồng cũng là chuyện bình thường, nhưng gặp phải chuyện môn hộ đệ tử, thì xưa nay bà luôn tôn trọng thân phận chưởng môn của trượng phu, tuyệt đối không hề trái ý lão. Bây giờ bà nói như vậy đủ thấy bà rất bất mãn. Nhạc Bất Quần thở dài nói – Thì ra ngay cả sư muội cũng không thể hiểu được dụng ý của ta. Sự còn mất vinh nhục đối với ta là chuyện nhỏ, sự hưng suy thành bại của phái Hoa Sơn mới là chuyện lớn. Nếu ta có thể khuyên nhủ Lệnh Hồ Xung khiến hắn trở về Hoa Sơn thì là nhất cử tứ đắc, còn gì hay hơn nữa. Nhạc phu nhân hỏi – Cái gì mà nhất cử tứ đắc? Nhạc Bất Quần nói – Kiếm pháp của Lệnh Hồ Xung cao cường hơn cả ta. Hắn học từ Tịch tà kiếm phổ cũng tốt hay được chính Phong thái sư thúc truyền thụ cũng được. Nếu hắn trở lại Hoa Sơn thì phái Hoa Sơn ta oai danh, chấn động cả thiên hạ, đây là việc lớn thứ nhất. Tả Lãnh Thiền muốn âm mưu thôn tính phái Hoa Sơn dĩ nhiên khó mà đạt được, ngay cả ba phái Thái Sơn, Hành Sơn và Hằng Sơn cũng được bảo toàn, đây là việc lớn thứ hai. Hắn trở về môn hạ chính giáo, khiến cho Ma giáo không những bị mất đi một cánh tay đắc lực mà còn có thêm một đại địch, chính thịnh tà suy, đây là việc lớn thứ ba. Sư muội, sư muội nói xem có đúng không? Nhạc phu nhân nói – Vậy việc lớn thứ tư là gì? Nhạc Bất Quần nói – Còn việc lớn thứ tư là dưới gối vợ chồng ta không có con trai mà trước nay chúng ta vẫn coi Xung nhi như là con ruột. Hắn nhầm lẫn đi lạc lối khiến lòng ta đau đớn khôn tả. Ta đã nhiều tuổi rồi, hư danh trên thế gian này đâu còn để ý đến nữa? Chỉ mong hắn có thể cải tà quy chánh, chúng ta cả nhà đoàn viên, đầm ấm hạnh phúc, há không phải là hỷ sự lớn nhất ư? Lệnh Hồ Xung nghe đến đây, bất giác thấy nghẹn ngào, hai tiếng sư phụ, sư nương suýt chút nữa bật lên thành tiếng. Nhạc phu nhân nói – San nhi và Bình Chi tâm đầu ý hợp, chẳng lẽ sư ca nhẫn tâm chia cắt hai đứa để San nhi suốt đời di hận ư? Nhạc Bất Quần nói – Ta làm vậy vì muốn tốt cho San nhi. Nhạc phu nhân nói – Vì muốn tốt cho San nhi? Bình Chi cần cù chu đáo, ăn ở đúng phép tắc, có cái gì không tốt đâu? Nhạc Bất Quần nói – Bình Chi tuy việc gì cũng dụng công, nhưng so với Lệnh Hồ Xung thì kém xa một trời một vực, cả đời phóng ngựa đuổi theo cũng không kịp Xung nhi. Nhạc phu nhân nói – Cứ võ công cao cường là thành hảo trượng phu sao? Tiểu muội thật mong Xung nhi có thể cải tà quy chánh, trở lại bổn môn. Nhưng tính hắn ưa náo nhiệt, phóng đãng mê rượu, nếu đem San nhi gả cho hắn thì tất bị hắn làm cho lỡ làng duyên phận cả đời. Lệnh Hồ Xung vô cùng xấu hổ, thầm nghĩ Sư nương nói ta là “tính ưa náo nhiệt, phóng đãng, mê rượu”. Tám chữ này quả là đúng. Nhưng nếu ta có thể lấy tiểu sư muội làm vợ, có lẽ nào ta lại phụ bạc cô? Không, vạn lần không, không bao giờ. Nhạc Bất Quần lại thở dài, nói – Dù sao ta đã uổng phí tâm cơ một cách vô ích. Tiểu tặc này đã chìm đắm sâu rồi, chúng ta có nói ra miệng cũng như không. Sư muội, sư muội còn giận ta không? Nhạc phu nhân không đáp, qua một lúc sau bà mới hỏi – Chân sư ca đau lắm phải không? Nhạc Bất Quần nói – Đó chỉ là ngoại thương, không đáng kể. Chúng ta quay về Hoa Sơn thôi. Nhạc phu nhân ừ một tiếng. Tiếng vó ngựa của hai người chạy xa dần. Lòng Lệnh Hồ Xung rối bời. Chàng nghĩ đi nghĩ lại những lời sư phụ, sư nương mới nói vừa rồi mà quên vận công. Đột nhiên một luồng hàn khí từ lòng bàn tay xông đến, chàng không kìm được run lên bần bật, cảm thấy toàn thân lạnh buốt thấu xương một cách kỳ lạ. Chàng vội vận công đề kháng, nhất thời vội vã, bỗng cảm thấy nội tức ở vai trái bị cản trở, không cách nào lưu thông được. Lệnh Hồ Xung đề khí vận công tiếp. Nhưng chàng luyện Hấp tinh đại pháp chỉ dựa theo yếu quyết khắc trên thiết bản chứ không có sư phụ chỉ dẫn nên những chỗ vi tế tinh diệu không được chỉ điểm. Lúc này chàng càng vận khí mạnh thì nội tức chia rẽ càng thêm lợi hại. Ban đầu chỉ cổ tay trái cứng lại, tiếp theo lại cảm thấy kinh mạch từ sườn trái đến lưng trái tê cứng như gỗ, rồi lan xuống chân trái cũng cứng luôn. Lệnh Hồ Xung hoảng sợ vô cùng, ngoác miệng la to nhưng bỗng phát hiện miệng mình cũng không cách nào há ra được. Ngay lúc này, có tiếng vó ngựa vọng đến, lại có hai người cưỡi ngựa đến gần. Một người nói – Chỗ này vó ngựa đạp loạn, chắc gia gia, má má đã dừng lại đây. Thanh âm đó chính là của Nhạc Linh San. Lệnh Hồ Xung vừa ngạc nhiên vừa vui mừng Tại sao tiểu sư muội cũng đến đây? Tiếng một người khác nói – Chân sư phụ bị thương, mong đừng có việc gì xảy ra, chúng ta mau đuổi theo vết ngựa đi. Đó là thanh âm của Lâm Bình Chi. Lệnh Hồ Xung thầm nói Phải rồi, dưới nền tuyết vết chân ngựa in rất rõ. Tiểu sư muội và Lâm sư đệ cùng đi tìm sư phụ, sư nương nên mới qua đây. Đột nhiên Nhạc Linh San nói – Tiểu Lâm tử, ngươi xem bốn người tuyết này đẹp ghê không? Bốn người tay nắm tay đứng thành hàng chữ nhất. Lâm Bình Chi nói – Quanh đây bốn bề hoang vắng, sao lại có người ra đây đắp tượng tuyết chơi? Nhạc Linh San cười nói – Phải đó, chúng ta làm thành một tượng nam và một tượng nữ cùng nắm tay nhau. Nhạc Linh San tung người xuống ngựa ôm những tảng tuyết xếp thành đống. Lâm Bình Chi nói – Chúng ta đi tìm sư phụ, sư nương là việc trọng yếu. Sau khi tìm được hai vị rồi, hãy xếp người tuyết chơi cũng không muộn. Nhạc Linh San nói – Ngươi làm cho người ta mất hứng rồi. Chân gia gia tuy bị thương nhưng cưỡi trên ngựa thì đâu khác gì người lành lặn, có má má ở bên cạnh thì còn sợ ai sinh sự với hai vị chứ? Lúc hai vị song kiếm tung hoành trên giang hồ ngươi còn chưa ra đời. Lâm Bình Chi nói – Sư tỷ nói cũng đúng. Nhưng sư phụ sư nương còn chưa tìm được mà chúng ta lại vui chơi ở đây thì trong lòng không yên. Nhạc Linh San nói – Được rồi, ta nghe lời ngươi vậy. Nhưng tìm được gia gia má má rồi ngươi phải cùng ta tạc hai người tuyết thật đẹp. Lâm Bình Chi nói – Chuyện đó dĩ nhiên rồi. Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ Ta đoán gã nói “Đẹp giống như sư tỷ vậy” hoặc là nói “Muốn tạc đẹp giống như sư tỉ thì khó lắm”. Không ngờ gã chỉ nói cụt ngủn “Chuyện đó dĩ nhiên rồi”. Lệnh Hồ Xung lại nghĩ Lâm sư đệ trung hậu thành thực, đâu có giống kẻ cợt nhả như ta? Nếu tiểu sư muội muốn ta cùng cô ta tạc người tuyết thì có chuyện to bằng trời đi nữa ta cũng bỏ mặc. Trời sinh ra tiểu sư muội để phục tùng gã; đối với gã, cô ta không nhõng nhẽo trẻ con chút nào, đâu có gây khó dễ như đối với ta ngày trước. Ừ! Lâm sư đệ đã khỏe hẳn rồi, không biết một kiếm đó do ai chém gã mà tiểu sư muội lại đổ tất cả lên đầu ta. Lệnh Hồ Xung tập trung tinh thần lắng nghe Nhạc Linh San và Lâm Bình Chi nói chuyện qua lại mà quên rằng người mình đã cứng đờ. Điều này lại đúng với yếu quyết hành công Hấp tinh đại pháp là vô sở dụng tâm, vận công không theo ý muốn. Chân trái và hông trái của chàng từ từ bớt tê. Nhạc Linh San nói – Được, chưa tạc người tuyết nhưng ta muốn viết mấy chữ lên bốn người tuyết này. Soạt một tiếng, cô rút trường kiếm ra. Lệnh Hồ Xung kinh hãi Cô ta muốn lấy kiếm vạch loạn xạ lên bốn người bọn ta thì hỏng bét rồi. Lệnh Hồ Xung muốn cất tiếng hô hoán, vung tay ngăn cản nhưng khổ nỗi miệng không thể nói, tay không thể động đậy được. Nghe xoẹt xoẹt mấy tiếng nhẹ, cô ta đã dùng mũi kiếm vạch chữ lên ngoài thân Hướng Vấn Thiên. Một đường gạch đi qua, cô đã vạch chữ đến người Lệnh Hồ Xung. May mà cô ta vạch rất cạn nên không thấy lộ áo ra ngoài và cũng không làm tổn thương da thịt. Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ Không biết cô ta vạch lên người ta mấy chữ gì? Nhạc Linh San dịu dàng nói – Ngươi cũng vạch lên mấy chữ đi. Lâm Bình Chi nói – Được rồi. Gã đón lấy thanh kiếm, cũng vạch chữ lên thân bốn người tuyết, cũng từ phải sang trái, đến người Lệnh Hồ Xung thì dừng lại. Lệnh Hồ Xung nghĩ Không biết gã vạch mấy chữ gì? Nhạc Linh San nói – Đúng rồi, hai người chúng ta nhất định muốn như vậy. Một lúc khá lâu, hai người không nói lời nào. Lệnh Hồ Xung rất tò mò, nghĩ bụng Họ nhất định muốn gì đây? Sau khi hai người đi rồi, hàn khí trên người Nhậm giáo chủ tiêu đi hết thì ta mới có thể cựa quậy ra khỏi tuyết để xem. Trời ơi, không xong rồi, ta vừa động đậy người thì tuyết cũng rớt xuống, chữ viết của bọn họ trên thân ta cũng bể đi mất. Nếu cả bốn người động đậy cùng lúc thì ngay cả một chữ cũng không còn được. Qua một lúc sau, bỗng nghe tiếng vó ngựa từ xa vọng tới dồn dập. Khoảng cách còn xa nhưng Lệnh Hồ Xung biết từ hướng bên này chạy đến. Nghe tiếng vó ngựa, chàng biết có hơn mười kị mã. Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng Có lẽ là bọn sư đệ, sư muội bổn phái. Tiếng vó ngựa dần dần đến gần nhưng Lâm Bình Chi và Nhạc Linh San vẫn chưa nghe ra. Hơn mười kỵ mã từ hướng Đông Bắc chạy đến, đang ở ngoài mấy chục dặm, có bảy tám kỵ mã chạy vòng quanh hướng Tây, sau khi bày thành hàng ngang mới tiếp tục chạy đến gần, hiển nhiên chúng muốn chia làm hai cánh để bao vây. Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ Bọn này chẳng tốt lành gì. Đột nhiên Nhạc Linh San la hoảng – Trời ơi, có người đến! Tiếng vó ngựa lại gần, tiếp theo hai tiếng veo véo, hai trường tiễn bắn tới. Hai con ngựa cùng bị trúng tên, hý lên thảm thiết rồi ngã lăn xuống đất. Lệnh Hồ Xung nghĩ thầm Võ công bọn người này không phải tầm thường, dụng tâm rất tàn độc. Chúng bắn tên giết chết hai con ngựa của tiểu sư muội và Lâm sư đệ trước rồi mới đánh sau để hai người khó trốn thoát. Mười mấy người cùng cười lên hô hố rồi phóng ngựa đến gần. Nhạc Linh San kinh hãi thét lên một tiếng rồi lùi lại mấy bước. Một người nói – Tiểu đệ đệ, tiểu muội muội, các ngươi là con cái nhà ai, là môn hạ phái nào? Lâm Bình Chi lớn tiếng nói – Tại hạ là Lâm Bình Chi, môn hạ phái Hoa Sơn. Vị sư tỉ này của tại hạ họ Nhạc. Bọn tại hạ và các vị vốn không quen biết, cớ sao các vị lại bắn chết hai con ngựa của bọn tại hạ? Người đó cười nói – Môn hạ phái Hoa Sơn ư? Ừ, sư phụ các ngươi là người đã tỉ kiếm thua đồ nhi, cái gì Quân tử kiếm Nhạc tiên sinh phải không? Lệnh Hồ Xung đau lòng nghĩ Lúc đó quần hào tụ tập ở Thiếu Lâm, ta đắc tội với sư phụ. Chuyện này hôm qua cả thiên hạ đều biết. Ta làm cho người ngoài chế nhạo sư phụ như vậy, tội thật đáng muôn thác. Lâm Bình Chi nói – Lệnh Hồ Xung làm điều bất chính, vi phạm môn quy, trước đây một năm hắn đã bị trục xuất khỏi môn hộ phái Hoa Sơn rồi. Ý gã muốn nói sư phụ thua Lệnh Hồ Xung chỉ là thua người ngoài chứ không phải thua đệ tử bổn môn. Người đó cười hỏi – Con bé họ Nhạc này là gì của Nhạc Bất Quần? Nhạc Linh San tức giận nói – Ta có liên quan gì đến ngươi mà ngươi bắn chết con ngựa của ta? Đền ngựa cho ta! Lệnh Hồ Xung ngấm ngầm kinh hãi Người này ăn nói thô lỗ, tuyệt không phải là nhân vật chính phái, e rằng bất lợi cho tiểu sư muội. Lâm Bình Chi nói – Các hạ là tiền bối giang hồ sao lại nói những lời dơ bẩn như vậy? Sư tỷ là thiên kim tiểu thư của sư phụ tại hạ. Người đó cười nói – Thì ra là đại tiểu thư của Nhạc Bất Quần, thực chỉ có hư danh. Một người đứng bên cạnh hỏi – Lư đại ca, tại sao chỉ có hư danh? Người đó nói – Ta từng nghe người ta nói con gái của Nhạc Bất Quần tướng mạo xinh đẹp, là mỹ nữ trong hàng nhân vật đời sau nhưng vừa thấy thì cũng thường thôi. Người khác cười nói – Con bé này tướng mạo cũng bình thường nhưng da trắng nõn nà, nếu lột hết quần áo chắc cũng mát mắt. Ha ha! Mười mấy người đều cười rần cả lên, tiếng cười đầy ý dâm đãng. Nhạc Linh San, Lâm Bình Chi, Lệnh Hồ Xung nghe những lời lẽ vô lễ như vậy đều tức giận vô cùng. Lâm Bình Chi rút trường kiếm ra quát – Các ngươi còn nói những lời vô sỉ nữa thì Lâm mỗ sẽ liều mạng với các ngươi. Người đó cười nói – Các ngươi xem kìa, hai tên gian phu dâm phụ viết những chữ gì ở trên người tuyết? Lâm Bình Chi lớn tiếng nói – Ta liều mạng với các ngươi! Lệnh Hồ Xung nghe choang một tiếng, biết Lâm Bình Chi vung kiếm đâm ra. Tiếp theo nghe tiếng binh khí kêu choang choang, có người nhảy xuống ngựa động thủ với gã. Nhạc Linh San liền vung kiếm xông lên trước. Bảy tám tên hán tử cùng la lên – Để ta đối phó với con bé này. Một tên hán tử cười nói – Mọi người đừng giành nhau, rồi ai cũng đến lượt. Tiếng binh khí vang lên, Nhạc Linh San và địch nhân đã động thủ. Bỗng nghe một tên hán tử tức giận gầm lên, trong tiếng gầm đầy vẻ đau đớn. Hắn trúng kiếm bị thương rồi. Một tên hán tử nói – Con bé này hạ thủ rất ác độc. Sử lão tam, để ta báo thù cho. Trong tiếng binh khí va nhau, Nhạc Linh San la lên – Cẩn thận! Choang một tiếng, chỉ nghe Lâm Bình Chi hự lên một tiếng. Nhạc Linh San kinh hãi – Tiểu Lâm tử! Dường như Lâm Bình Chi đã bị thương. Có người thét – Giết tiểu tử này đi! Người cầm đầu nói – Đừng giết hắn, phải bắt sống. Đã bắt được con gái, con rể của Nhạc Bất Quần thì không sợ tên Ngụy quân tử đó không nghe lời bọn ta. Lệnh Hồ Xung ngưng thần lắng tai, nhưng chỉ nghe được tiếng binh đao veo véo trên không. Đột nhiên choang một tiếng, lại bốp một tiếng. Một tên hán tử chửi – Mẹ kiếp! Đồ gái thúi tha. Lệnh Hồ Xung bỗng cảm thấy có người dựa vào lưng mình. Tiếng Nhạc Linh San thở hồng hộc, cô ta đang dựa vào “người tuyết”. Choang choảng mấy tiếng, một tên hán tử hô to lên – Còn chưa bắt được ngươi ư? Nhạc Linh San kinh hãi la lên một tiếng, rồi không nghe tiếng binh khí giao nhau nữa, bọn hán tử đều cười ha hả. Lệnh Hồ Xung cảm thấy Nhạc Linh San bị người kéo ra, lại nghe cô ta la – Buông ta ra! Buông ta ra! Một người cười nói – Mẫn lão nhi, ngươi nói da thịt cô ta trắng nõn nà, lão tử ta không tin. Chúng ta lột áo cô ta ra xem thử nào. Mọi người vỗ tay hoan hô. Lâm Bình Chi chửi – Đồ cẩu cường! Bốp một tiếng, gã bị người đá cho một cước, lại nghe roạt một tiếng, đó là tiếng vải bị xé rách. Lệnh Hồ Xung tai nghe tiểu sư muội bị tặc nhân làm nhục, thì đâu còn nghĩ đến hàn độc của Nhậm Ngã Hành đã trục ra hết chưa. Chàng cố sức từ trong trụ tuyết nhảy ra, tay phải rút trường kiếm ở lưng, tay trái đưa lên vuốt tuyết đọng trên mắt. Nào ngờ tay trái không sao cử động được. Trong tiếng kinh hãi hô hoán của mọi người, Lệnh Hồ Xung đưa tay phải lên vuốt mắt. Vừa thấy ánh sáng, trường kiếm phóng ra, ba tên hán tử bị trúng kiếm ở yết hầu. Chàng xoay người lại, choang choang hai tiếng, lại đâm trúng hai người nữa. Một tên hán tử vặn hai tay của Nhạc Linh San ra sau lưng, còn một tên hán tử đứng trước mặt cô ta để nghinh địch. Trường kiếm của Lệnh Hồ Xung đâm vào dưới sườn trái của gã, chân phải nhấc lên đá người gã một cước. Chàng rút trường kiếm từ thi thể gã ra, tai nghe sau lưng có người đánh lén. Lệnh Hồ Xung không quay đầu lại, phóng ngay hai chiêu kiếm đâm trúng tim hai người ở sau lưng. Thuận tay, chàng vung kiếm qua bên người Nhạc Linh San, đâm thẳng vào yết hầu gã nắm giữ hai tay cô. Gã buông hai tay, phục lên vai Nhạc Linh San, cổ họng máu phun ra như suối. Biến cố này xảy ra quá đột ngột, trong nháy mắt, Lệnh Hồ Xung đã giết chín người. Tên cầm đầu quát lên một tiếng, múa tít song thiết bài đánh xuống đầu Lệnh Hồ Xung. Trường kiếm của Lệnh Hồ Xung rung động, từ trong kẽ hở giữa hai thiết bài đâm thẳng vào mắt trái của lão. Lão rú lên một tiếng rồi ngã ngửa về sau. Lệnh Hồ Xung quay lại chém ngang đâm thẳng, lại giết thêm ba tên nữa. Còn lại bốn tên sợ đến khiếp vía, la lên một tiếng, không ai bảo ai, đều chạy ra bốn phía để thoát thân. Lệnh Hồ Xung quát to – Các ngươi làm nhục tiểu sư muội của ta thì đừng hòng còn một tên nào sống sót. Chàng đuổi theo hai người, trường kiếm phóng nhanh ra, đều đâm xuyên từ sau ra trước ngực. Hai người này đang chạy gấp, trúng kiếm đã tắt thở rồi nhưng chân vẫn còn chạy hơn mười bước nữa mới ngã xuống đất. Thấy hai người còn lại, một người chạy hướng Đông, một chạy hướng Tây, Lệnh Hồ Xung chạy nhanh về hướng Đông, sử kình lực phóng trường kiếm ra biến thành một đường ngân quang cắm sâu vào lưng người đó. Lệnh Hồ Xung quay lại đuổi theo người chạy về phía Tây, sau khi chạy được mười mấy trượng, đã đuổi kịp sau lưng gã. Chàng đưa tay ra, mới phát giác trong tay không có binh khí, bèn vận lực vào ngón tay, nhắm đâm vào sau lưng gã. Người đó thấy lưng đau buốt liền quay đao chém lại. Công phu quyền cước của Lệnh Hồ Xung bình thường, một chỉ vừa rồi tuy đâm trúng địch nhân nhưng không biết cách vận lực nên không đả thương được gã. Thấy gã vung đao chém đến, lòng chàng không khỏi hoang mang, vội né tránh. Thấy dưới sườn phải của gã có chỗ hở rất lớn, Lệnh Hồ Xung tung một quyền đánh ra, không ngờ cánh tay trái chỉ hơi nhúc nhích, giơ lên không được mà cương đao của địch nhân đã chém đến trước mặt. Lệnh Hồ Xung kinh hãi vội nhảy lùi về sau. Hán tử đó vung đao chém mạnh đến. Lệnh Hồ Xung trong tay không có binh khí, không dám đối địch với gã nên đành quay người bỏ chạy. Nhạc Linh San lượm thanh trường kiếm dưới đất rồi nói lớn – Đại sư ca, nhận kiếm! Cô ném trường kiếm tới. Lệnh Hồ Xung xoay tay phải chụp lấy kiếm rồi quay người lại cười ha hả. Tên hán tử vung cương đao lên không, làm thế sắp chém xuống, bỗng thấy trường kiếm trong tay Lệnh Hồ Xung lóe lên, gã sợ đến ngẩn người ra, đao không chém xuống được nữa. Lệnh Hồ Xung từ từ đi đến gần, tên hán tử run cầm cập, quỳ hai gối xuống nền tuyết. Lệnh Hồ Xung tức giận nói – Ngươi làm nhục tiểu sư muội ta, ta không thể tha được. Chàng chỉ trường kiếm vào yết hầu gã, tâm niệm nhất động, đến gần một bước hỏi khẽ – Chữ viết trên người tuyết là những chữ gì? Gã hán tử run run nói – Là… là… “Biển cạn… đá mòn… tình vẫn… không phai”. “Biển cạn đá mòn. Tình vẫn không phai” tám chữ này đâm vào tim khiến Lệnh Hồ Xung hồn lạc phách tán. Chàng ngẩn người ra rồi nói – Biển cạn đá mòn. Tình vẫn không phai. Lòng vô cùng đau xót, chàng phóng trường kiếm ra đâm vào yết hầu gã hán tử. Lệnh Hồ Xung quay người lại, thấy Nhạc Linh San đang dìu Lâm Bình Chi đứng dậy, mặt mũi toàn thân hai người dính đầy máu. Lâm Bình Chi đứng thẳng người, cung tay nói với Lệnh Hồ Xung – Đa tạ Lệnh Hồ huynh đã cứu giúp. Lệnh Hồ Xung nói – Có gì đâu? Ngươi bị thương có nặng không? Lâm Bình Chi nói – Không sao. Lệnh Hồ Xung đưa trường kiếm cho Nhạc Linh San, chỉ xuống hai dấu vó ngựa rồi nói – Sư phụ, sư nương đi về hướng này. Lâm Bình Chi đáp dạ. Nhạc Linh San dắt hai con ngựa của địch nhân để lại rồi tung người nhảy lên ngựa. Cô nói – Chúng ta đi tìm gia gia má má đi. Lâm Bình Chi cố gắng leo lên ngựa. Nhạc Linh San vọt ngựa chạy ngang qua người Lệnh Hồ Xung, cô thắng cương nhìn vào mặt chàng. Lệnh Hồ Xung thấy ánh mắt của cô ta, cũng nhìn lại. Nhạc Linh San nói – Đa… đa tạ… đại sư ca… Cô quay đầu thúc ngựa, cả hai chạy theo vết chân ngựa của vợ chồng Nhạc Bất Quần, về hướng Tây Bắc. Comments comments
nhạc linh san và lâm bình chi